“Cái gì?”
Trong biệt thự nhà họ Tô vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc của Tô Giản Nhu.
Lúc này cô ta vừa mới thức giấc sau buổi trụy lạc ở hộp đêm, bên cạnh là quản gia Lưu đứng cung kính chờ đợi cơn thịnh nộ qua đi, tiếp tục báo tin.
“Đại tiểu thư, quả thực có người đã trông thấy nhị tiểu thư bước vào cổng dinh thự nhà họ Trần, còn ở lại đó tới chiều tối mới ra về.”
“Không thể được!” Tô Giản Nhu bóp chặt tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay truyền lên cơn đau nhức khiến cô ta lập tức thả tay ra: “Dù không thể gả vào nhà họ Trần, tôi cũng quyết không để cho con ranh Tô Ý Hoan vượt mặt, loại dân quê ti tiện như nó chỉ xứng đáng gả cho một gã bần cùng, nghèo nàn mà thôi.”
Quản gia Lưu đứng một bên chờ đợi.
“Dì Lưu!”
“Có tôi, thưa tiểu thư.”
Tô Giản Nhu chân trần nhảy xuống giường, đi tới trước mặt bà ta, dùng tay hất cằm người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình lên: “Dì biết phải làm gì rồi chứ?”
Quản gia Lưu ngẩng đầu lên, nhìn Tô Giản Nhu, cười vô cùng niềm nở: “Đại tiểu thư cứ yên tâm, tôi nguyện dốc lòng vì tiểu thư, vì nhà họ Tô!”
Tô Giản Nhu lúc này mới giãn hết cơ mặt, vui vẻ vỗ vai người phụ nữ trung niên đối diện: “Yên tâm, vẫn như cũ thôi, mấy món nợ của em trai dì, tôi sẽ lo hết… sau khi việc thành công.”
Quản gia Lưu hiểu ý, xin phép lui ra.
Đến tối, Từ Tĩnh Lan cũng chồng đi công chuyện trở về, Tô Giản Nhu đã từ trên tầng chạy xuống sà vào lòng ôm ấp.
“Mẹ!”
“Ôi chao, cuối cùng cũng có một hôm con chịu ở nhà ban tối đấy à?” Từ Tĩnh Lan nhìn Tô Giản Nhu đầy hân hoan, không biết cơn gió nào khiến con gái bà chịu ở nhà vào buổi tối như này.
“Mẹ nói gì vậy! Con đâu phải đứa lúc nào cũng ham vui bên ngoài.
Hôm nay con muốn ở nhà với mẹ, hai mẹ con mình cùng xem tivi, ăn vặt, tán gẫu, giống như thuở con còn bé vậy.”
“Được! Được!” Từ Tĩnh Lan vô cùng vui vẻ vuốt tóc con gái yêu, quay sang hỏi quản gia: “Con bé đã ăn tối chưa? Tối nay đồ ăn có đủ dinh dưỡng không thế?”
“Thưa phu nhân, hôn nay nấu theo chế độ giảm cân của tiểu thư, vẫn đầy đủ dinh dưỡng cần thiết.”
“Vậy thì được.” Từ Tĩnh Lan nghe xong thì vô cùng yên tâm, bà vỗ tay Tô Giản Nhu: “Con ra phòng khách trước đi, mẹ lên thay đồ, tẩy trang rồi sẽ xuống với con.”
“Vâng ạ!” Tô Giản Nhu tỏ ra vô cùng nhu thuận, gật đầu đáp lại.
Chờ khi Từ Tĩnh Lan vừa đi khuất, cô ta lập tức quay ra nhìn quản gia Lưu, hai người trao đổi bằng ánh mắt vài giây rồi kéo nhau ra phòng khách.
Một lát sau, Từ Tĩnh Lan đã thay xong đồ ngủ, xuống phòng khách.
Tô Giản Nhu cố tình mở một bộ phim về tình mẫu tử, bộ phim xoay quanh một gia đình giàu có thuở nhỏ cũng vô tình để lạc mất đứa con út, sau nhiều năm tìm kiếm, một nhà bốn người đã được đoàn tụ bên nhau.
Khi phim lướt đến phân cảnh cả giả đình sum vầy, Từ Tĩnh Lan đúng như hai người kia dự liệu, ngậm ngùi nắm lấy bàn tay Tô Giản Nhu, giọng nghẹn ngào: “Tự dưng lại khiến mẹ nhớ tới Ý Hoan, không biết con bé giờ thế nào rồi…”
“Mẹ nhắc tới Ý Hoan, con cũng nhớ con bé.
Từ lúc ra tù cứ gặp con là con bé lại vô cùng gắt gỏng, có lẽ nó hận con lắm…” Tô Giản Nhu giả vờ than ngắn thở dài, tự trách bản thân, điều này trong