"Cô thấy Sở Ngôn Khanh thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi này, trái tim Tô Ý Hoan khẽ giật thót một cái, không lẽ anh ta nhìn thấy cô đi với Sở Ngôn Khanh rồi?
Tuy không rõ vì sao Trần Niệm Lâm có thái độ khó chịu ra mặt với Sở Ngôn Khanh như thế, nhưng Tô Ý Hoan cũng ngại chọc điên tên này.
Cô cúi xuống tháo giày, để gọn lên giá, sau đó lê dép đi trong nhà xoẹt xoẹt vào bếp, vừa pha cho mình một cốc nước giải khát, vừa trả lời:
"Anh Sở tuổi trẻ tài cao, tuy hành động còn đôi chút bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng cũng là một người đàn ông tốt, có thể khiến vô số cô gái rung động, tự khắc là một người đàn ông được săn đón."
Đúng vậy, Sở Ngôn Khanh được thụ hưởng nền giáo dục tốt từ nhỏ, tốt nghiệp cấp ba lập tức ra nước ngoài du học, thế giới mở rộng, tiếp xúc với nhiều nền văn hoá, cả người tự nhiên mang một khí chất của người có học thức, lịch lãm, dịu dàng.
"Ồ!" Trần Niệm Lâm khẽ cười: "Vậy nói vậy thì cô cũng là một trong vô số cô gái đó?"
Một trong vô số cô gái rung động.
Bàn tay đang cầm cốc nước của Tô Ý Hon khựng lại, cô đặt cốc xuống bàn bếp, không quay ra, giọng đều đều:
"Nếu bảy năm trước tôi không gặp anh, nếu năm năm trước tôi không vào chốn lao ngục, có lẽ...!có lẽ tôi cũng sẽ thích một người như thế.
Chỉ tiếc, trên đời này không có cơ hội nào để làm lại, cũng không thể khiến hai từ có lẽ trở nên viên mãn."
Phải, Tô Ý Hoan cô từ trước đến nay là người ương bướng, cố chấp, cả đời chỉ rung động duy nhất một lần, đó là bảy năm trước, khi cô gặp Trần Niệm Lâm.
Một lần yêu duy nhất, cũng một lần đớn đau suốt kiếp.
Tô Ý Hoan vẫn nhớ hôm đó...
Một buổi chiều thu năm 17 tuổi, cô và Tô Giản Nhu theo chân Từ Tĩnh Lan lên núi dâng hương...
Từ khi được đón về nhà họ Tô, Tô Ý Hoan luôn cố gắng trở thành người yên tĩnh nhất nhà, mặc cho Tô Giản Nhu nhiều lần làm khó, cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Ngày đi lễ chùa hôm đó cũng vậy.
Từ Tĩnh Lan vốn tín phật, vì thế tháng nào cũng sẽ đi dâng hương, từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị lễ vật mang theo.
Tô Giản Nhu rất khôn ngoan, vừa xuống xe đã khoác tay Từ Tĩnh Lan, hai mẹ con vừa đi vừa kiếm chủ đề để nói, chẳng mấy chốc đã ngồi lên cáp treo đi được đoạn xa.
Ngôi chùa này vừa khéo lại đặt ở nơi hẻo lánh, bình thường chỉ có duy nhất hai chiếc cáp treo vận chuyển, chiếc còn lại vừa mới hạ xuống đã bị một cặp vợ chồng khác chen lên chiếm chỗ.
Tô Ý Hoan sợ làm lỡ giở thời gian, quyết định cầm theo tế phẩm leo thang bộ.
Đi được nửa đường, Tô Ý