Tô Ý Hoan đã chuyển về dinh thự nhà họ Trần ở từ đêm qua, được quây quần bên Trần Triết Viễn cùng con gái cưng khiến tâm trạng cô tươi tỉnh hẳn lên, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nét hồng hào, có sức sống.
Sáng sớm, Trần Tĩnh Di sẽ chủ động sang gọi cô dậy, sau đó hai mẹ con cùng ngồi dùng bữa sáng với ông cụ Trần.
Bữa sáng là một cốc sữa tươi, bánh sandwich và hai quả trứng gà luộc.
Vừa nhìn là biết do người hầu trong nhà hướng dẫn Trần Tĩnh Di làm, bởi vì chiếc bánh sandwich đường cắt nham nhở, bên trong nhân bánh xếp lộn xộn, ngổn ngang.
Tô Ý Hoan đang chậm rãi thưởng thức bữa sáng thì bên ngoài có người mang thư vào.
"Thiếu phu nhân, cô có thư."
Người hầu trong nhà đều nghe lệnh ông cụ Trần, đồng loạt gọi cô là thiếu phu nhân, danh xưng này đối với Tô Ý Hoan lúc này mà nói hệt như sự ràng buộc, tuy nhiên cô cũng không tỏ thái độ gì trước mặt ông cụ và con gái.
"Cảm ơn cô." Tô Ý Hoan nhận lấy, ngẫm nghĩ một lúc, khi thấy cái tên đội hình sự ở phong bì, bỗng trái tim cô như ngừng đập.
Đã rất lâu rồi, mỗi khi bắt gặp thứ gì liên quan tới pháp luật, trong lòng cô sẽ không kìm được mà nhớ lại nỗi ám ảnh trong nhà giam.
Tô Ý Hoan run rẩy mở phong bì ra, bên trong là một giấy triệu tập.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, tỉ mỉ đọc hết từng dòng một.
Đến cuối cùng, bàn tay bóp chặt lại, làm nhàu tờ giấy.
Tái điều tra vụ án cố ý giết người năm xưa?
"A Hoan, có chuyện gì thế?" Ông cụ Trần ngồi bên cạnh đọc báo, thấy Tô Ý Hoan cứ nhìn chằm chằm lá thư thì tò mò hỏi.
"Phải đó mẹ, ai gửi thư cho mẹ thế?"
Tô Ý Hoan vội gấp lá thư cất đi, lắc đầu: "Không có gì đâu ông nội, là thư em trai cháu gửi về báo bình an thôi ạ."
"Cháu? Cháu là sao hả mẹ?"
"Là cậu của Đậu Đậu đó, khi nào cậu được nghỉ phép, mẹ dẫn Đậu Đậu đi gặp cậu nhé!"
"Vâng ạ!"
Chẳng bao lâu sau, bữa sáng kết thúc, Trần Tĩnh Di được quản gia đưa đến trường, còn bản thân Tô Ý Hoan thì quay trở lại phòng ngủ, vớ điện thoại mở ra tìm kiếm các tin tức mới nhất trên Weibo, quả nhiên mọi tin tức đều xoay quanh buổi tiệc sinh nhật của Tô Giản Nhu vào tối qua, còn đính kèm cả video lên.
Tô Ý Hoan xem hết đoạn video, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cũng phải thôi, gánh trên lưng tội ác cố ý giết người suốt 5 năm, đến khi thực sự được giải oan, bản thân cô lại chẳng có mấy vui vẻ, hả hê, trái lại chỉ thấy mắc nợ.
Buổi tối, như thường lệ, Trần Niệm Lâm trở về nhà lúc 11 giờ đêm.
Tô Ý Hoan cả đêm không ngủ, tai cô luôn dỏng lên lắng nghe tiếng động bên dưới sân.
Trần Niệm Lâm dẫn lính tập luyện cả ngày dưới nắng, đầu tiên sau khi về nhà là tự vào bếp rót cho mình một cốc nước.
Vừa mới uống xong quay ra, anh đã thấy Tô Ý Hoan trong bộ váy trắng đứng im nhìn mình chằm chằm.
Nói không giật mình thì quá giả dối.
"Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
"Vụ của Tô Giản Nhu, là anh sắp xếp cả đúng không?" Tô Ý Hoan chợt hỏi.
Cô quá hiểu người đàn ông này, trên đời này chỉ có chuyện anh muốn làm, không có chuyện anh không làm được.
Đây cũng là lý do 5 năm trước cô tuyệt vọng thế nào, khi người đàn ông này rõ ràng có thế rửa sạch oan khuất cho cô, nhưng lại không làm.
"Sao, món quà này cô thích chứ?" Trần Niệm Lâm đứng tựa người vào bàn bếp phía sau, ánh mắt nheo lại.
Anh biết từ khi người phụ nữ này một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, anh đã phá lệ rất nhiều điều vì cô.
Bao gồm cả việc trừng phạt nhà họ Tô, vạch trần chân tướng năm xưa, những điều này chẳng qua chỉ để dỗ dành cô.
Thế nhưng đáp lại câu hỏi của Trần Niệm Lâm, thái độ của Tô Ý Hoan không cảm kích và mềm dịu như anh tưởng.
Cô túm chặt chiếc váy đang mặc, gằn giọng:
"Món quà? Anh nghĩ tôi cần sao? Năm năm trước anh có năng lực