“Bố, bố xem bố vụng về không kìa, sao hôm qua là tay, hôm nay lại là môi?”
“Bị chó cắn ấy mà, không có gì đáng lo ngại.”
“Con chó nào mà có thể chồm lên tận môi bố cắn như thế, thật là hư!”
Tô Ý Hoan đứng trong nhà tắm, nhìn bờ môi sưng tấy của mình, trong lòng lại thẩm nguyền rủa Trần Niệm Lâm.
Cô thật không ngờ hóa ra anh ta còn vô lại đến vậy.
Trong phòng tắm chỉ có kem đánh răng vị bạc hà, Tô Ý Hoan lấy tạm một ít quệt lên môi, định bụng chờ một lát hết sưng sẽ xuống tiễn Tiểu Di đi học, sau đó tới bệnh viện thăm khám định kỳ.
Nhưng ngay lúc cô cất kem đánh răng về chỗ cũ, tay lại không cẩn thận quệt đổ hộp đựng dung dịch thổi bong bóng con gái quên vặn nắp, thế là bao nhiêu hóa chất đổ xuống bồn rửa mặt, bắn thẳng lên chiếc váy ngủ trắng tinh.
Tô Ý Hoan thở dài, người đã bẩn như này, nếu đi ra ngoài kia sẽ làm bẩn thảm trải sàn.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành cởi đồ ra, bước vào bồn tắm rửa sạch hết hóa chất.
Ngay lập tức, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy ‘rào rào’.
Tô Ý Hoan chờ nước xả đầy bồn, cô bước vào ngồi thụp xuống, úp mặt xuống nước để bản thân tỉnh táo thêm mấy phần.
Mà lúc này…
Khi vừa ngẩng đầu lên, Tô Ý Hoan mới phát hiện kem đánh răng trên môi đã trôi bằng sạch, để lại cảm giác nhớt nhớt khó chịu.
Vô số cảm xúc như hỗn loạn, sợ hãi, bất an dâng tràn khắp lồng ngực cô.
Tô Ý Hoan đưa tay quệt mạnh qua miệng, hòng xóa sạch dấu ấn và hơi thở của Trần Niệm Lâm.
Tại sao lại không sạch?
Sao cô vẫn phảng phất ngửi thấy mùi thuộc về anh ta ở quanh chóp mũi mình?
Chẳng biết qua bao lâu, Tô Ý Hoan thấy mình có hiện tượng chóng mặt mới đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, cô tráng lại nước một lần cho thật sạch rồi quấn khăn tắm ngang ngực, bước ra phòng ngủ.
Trùng hợp là, lúc này ở ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, tiếng ủng da quen thuộc của Trần Niệm Lâm!
Phản xạ đầu tiên là cô nhanh chân đi tới khóa trái cửa, khuôn mặt hoảng sợ như bị người ta bắt trộm.
Ngoài cửa có tiếng gõ ‘cốc cốc cốc’.
“… Ai thế?” Tô Ý Hoan giả vờ bình tĩnh.
Là tiếng của quản gia.
“Thiếu phu nhân, hiện tại thiếu gia có việc tìm cô, mời cô mở cửa.”
Tô Ý Hoan đứng nấp sau cánh cửa, thấy bất an và hoang mang tột độ…
Làm sao bây giờ?
Cô còn chưa kịp lấy quần áo mặc vào, nhỡ bên ngoài có chìa khóa rồi tự mở cửa thì sao? Dẫu sao mọi chuyện đều có thể xảy ra nếu đối phương là Trần Niệm Lâm.
Nếu Trần Niệm Lâm bước vào nhìn thấy cô trong bộ dạng này, anh ta nhất định sẽ hiểu lầm cô đang nghĩ cách quyến rũ anh ta, sau đó sẽ giận dữ xông tới bóp cổ cô?
“Thiếu phu nhân, cô còn ở đó chứ?”
Giọng của quản gia vang lên, xem ra vẫn đứng chờ bên ngoài.
Tô Ý Hoan hắng giọng: “Tôi đang… đang chuẩn bị đi tắm, anh ta có chuyện gì không? Có gì để lát nữa rồi nói!”
Trần Niệm Lâm đứng ngoài cửa nheo mắt, cầm lấy khay thức ăn trên tay quản gia rồi phất tay ý bảo ông tránh mặt.
Sau đó anh gõ vào cửa một tiếng: “Tô Ý Hoan, cô đừng kiếm cớ, mới sáng ra cô tắm táp cái gì?!”
Tô Ý Hoan đứng trong phòng, đang tính toán có nên chạy vào phòng tắm khóa trái cửa không.
“Tô Ý Hoan.”
“…”
“Tô Ý Hoan, tôi không nói quá ba lần.”
Bên trong vẫn không có lời hồi đáp.
“Tôi mở cửa đây!” Nói xong Trần Niệm Lâm lướt tay trên mặt khóa điện tử, dấu vân tay được xác nhận, cửa vang lên hai tiếng ‘tít tít’ rồi mở ra.
Bên trong quả thật không có người, dưới sàn nhà còn đọng lại một ít nước.
Trần Niệm Lâm khóa trái cửa, đặt khay thức ăn qua một bên, ánh mắt quét một vòng tìm tòi.
Không có ai thật.
Lẽ nào ở trong phòng tắm? Tắm thật?
Thế là anh bước về hướng phòng tắm.
Tô Ý Hoan đang ngồi thụp trong bồn tắm đầy