Thấy Lâm An thẫn thờ rơi lệ, Vũ Khôi Nguyên luống cuống không biết nên làm thế nào, anh đành ngồi yên lạnh mặt nhìn cô.
"Có gì mà khóc? Cô bị làm sao à?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến Lâm An thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
"Đây là đâu vậy?" Cô quay phắt sang nhìn anh.
"Hôm qua lúc nửa đêm cô mộng du sang gõ cửa phòng tôi, thấy cô không giảm nhiệt độ nên tôi phải đưa cô đến bệnh viện.
" Khuôn mặt Vũ Khôi Nguyên hiện lên vẻ mệt mỏi.
Lâm An áy náy trước phiền phức mình đã gây ra cho anh.
"Tối hôm qua anh không ngủ à?"
" Mười hai giờ đêm tôi đã phải lật đật dậy đưa cô đi đến bệnh viện rồi, mà giờ là ba giờ sáng, cô nói xem tôi đã được ngủ chưa?"
Lâm An không kịp nghĩ nhiều mà dịch ra vỗ xuống một bên giường dành cho anh.
"Anh mau lên đây ngủ đi!"
Thấy hành động của cô, ngoài mặt Vũ Khôi Nguyên không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại dậy sóng.
"Cô gái này ngây thơ đến vậy ư? Lại dám mời đàn ông lên giường của mình?"
Ngoài mặt Lâm An tỏ vẻ trong sáng vậy thôi nhưng tâm hồn của cô hiện giờ đã trong tối rồi, cô mời anh ta lên giường đương nhiên là để xơ múi anh rồi hehe, dân ngôn làm sao có chuyện ngây thơ trong sáng được.
Hơn nữa trong phòng bệnh này không chỉ có mình giường bệnh của họ, nếu Vũ Khôi Nguyên có ý đồ xấu với cô cũng không thể làm gì quá đáng.
Anh thấy vậy thì bực bội đi ra ngoài hút thuốc.
"Haizz, cứ tưởng kiếm chác được chút gì từ vị mỹ nam này chứ.
" Cô thở dài thườn thượt.
Hôm nay ngủ quá nhiều khiến cô chẳng còn hứng ngủ nữa, thế nên cô chạy ra hành lang cùng anh.
"Sao anh lại chạy ra ngoài thế?" Thấy anh hút thuốc Lâm An lại nhớ đến bạn trai cũ của cô, trước đây cô cũng chỉ yêu chơi một, hai người để trải nghiệm chứ chưa thật sự yêu ai cả.
Lâm An gục đầu xuống lan can muốn đập đầu cho đỡ muộn phiền, có lẽ cảm giác khi yêu sẽ mãnh liệt hơn nhiều so với cảm giác thích mơ hồ của cô đối với Vũ Khôi Nguyên.
Anh thấy hành động của cô càng chắc chắn rằng cô bị thiểu năng trí tuệ chứ con người bình thường làm sao mà đang hỏi người khác lại muốn đập đầu xuống thế được.
"Phiền thật đấy! Sao cô không nghỉ đi mà còn ra đây làm gì?"
"Anh kêu tôi phiền à?" Lâm An ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt không chút gợn sóng.
Chẳng hiểu sao Vũ Khôi Nguyên lại có ảo giác rằng sau hôm nay anh sẽ không gặp được cô nữa.
"Tôi thấy cô phiền đấy, rồi sao?"
"Uầy, sao anh lại không nể mặt tôi như thế, mới gặp nhau mà đã để lại ấn tượng xấu là không được đâu.
" Lúc này nụ cười đã xuất hiện lại trên khuôn mặt của Lâm An.
"Thì? Người như cô mà tôi cũng phải nể mặt sao?" Anh nhướng mày.
"Người như tôi à! " Cô cười tự giễu trước câu nói của Vũ Khôi Nguyên.
Phải rồi, một