TỊch Linh ngước đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, ghim chặt ánh mắt vào mấy vết nứt vỡ đang tràn ra hồng vân như thiên hà đổ xuống, trông như đang nhỏ máu.Chỗ nàng đang đứng là mặt đất, nơi nàng đang nhìn chính là vòm trời che chở lấy toàn bộ thế giới.
Bây giờ...!nó vỡ ra nhỏ máu mất rồi.
Phàm nhân vô năng, thần linh hết cách...
Hồng triều đạo ngục bám trụ trên trời đọa tiên nhân, đọa con người...!đọa toàn bộ chúng sinh.
Tịch Linh chớp mắt nhìn nó...!cảnh tượng này thật đẹp, cũng thật thê thảm.
Mỹ nhân mình đầy máu tươi yếu ớt nhoẻn miệng cười với bầu trời dính máu, trong mắt nàng ta trong suốt, phản chiếu hồng triều đỏ rực giống như tròng mắt cũng dính máu...!yêu dị và xinh đẹp biết bao nhiêu.
Nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh đến phát lạnh,chết cả rồi....!làm sao mà nói được nữa.
Thiếu nữ bỏ kiếm xuống, đưa mắt ngơ ngác nhìn tình cảnh trống trơn xung quanh, tim mạnh mẽ thắt lại đau đớn.
Đau đến nỗi không khóc nổi.
Nước mắt nghẹn lại không thể chảy ra, bí bách cùng cực.
Hồng triều cũng gieo cho Tịch Linh sinh ly tử biệt, quả thật đau đến chết đi sống lại...!thảo nào bọn họ cũng đều không chịu nổi mà tự sát.Thảo nào tất cả đều bỏ lại nàng.
Tịch Linh lại ngước lên nhìn trời, bây giờ lại xuất hiện thêm một đốm sáng lóe lên cực kì nổi bật trên đống huyết vân kia, cứ lấp lánh lấp lánh chói mắt.
Phải rồi...!thần linh yêu cả chúng sinh.
Cửu Lan cũng yêu chúng sinh, dùng chính mình trấn áp Hồng triều đạo ngục.
Cửu Lan yêu bọn họ, cũng yêu cả nàng.
Hắn không một lần quay đầu nhìn lại mặt đất, từ đầu đến cuối không một chút biểu cảm trấn áp cả một đạo ngục, hắn là yêu, cũng là thần...
Hắn nói...!hắn cũng là của nàng.
Nhưng bây giờ...!hắn là của chúng sinh thiên hạ.
Cửu Lan của lúc này không thuộc về một mình Tịch Linh.
Thậm chí đến giây phút này, nàng cũng không có tư cách bảo hắn từ bỏ mà về với mình, bởi vì nàng cũng là thần.
Định giới tam sinh lục thần nữ Tịch Linh.
Vẫn hòa cửu cung hộ thần Huyền Cửu Lan.
Bọn họ có vận mệnh không thể khước từ, có trách nhiệm không thể chối bỏ, có sứ mệnh vẫn diệt cùng trời đất.
Ngay bây giờ, Tịch Linh đứng nơi cùng trời cuối đất ngước lên nhìn hắn từ từ tan biến.
Trong mắt nàng ta, thời gian bỗng trở nên thật chậm, chậm đến nỗi Tịch Linh có thể nhìn từng chút da thịt của hắn hóa thành tro bụi, tan đi cùng với Hồng triều.
Ngàn năm vạn năm sau đó, mọi thứ lại trở lại như bình thường, phồn hoa của nhân giới, bình yên của thiên tộc, tĩnh lặng của ma giới...còn mấy ai có thể nhớ được tiếng gào khóc như u hồn vào ngày hộ thần vẫn diệt.
Đông Chu quốc.
Vật đổi sao dời, quốc vận cứ thịnh rồi suy tàn, triều đại và quốc thổ không ngừng thay đổi, chỉ có điện Tử Anh là không đổi.
Đời đời chủ quân đều sẽ tôn trọng cung điện nhỏ nhắn cổ kính kia, tân vương hay tất cả cung nhân đều sẽ tự động nhún nhường, cách xa Tử Anh