Tịch Linh vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, trên trời dưới đất bây giờ chỉ có nàng biết.
Trải qua vạn năm, một số cổ quyết Tịch Linh vẫn còn nhớ trong lòng, chỉ là rất rất lâu không có sử dụng.
Hơn nữa...
Chu Thành Diễm thấy nàng ta vẽ vẽ gì đó bên ngoài kết giới của chưởng môn, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Tịch Linh đã hoàn thành xong.
“ Chưởng môn, ngài có thể nghỉ ngơi”
Ngay khi nàng dứt lời, kết giới của Sương Ngọc tức khắc biến mất, hắn như một con diều đứt dây, sắc mặt trắng đến dọa người nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Thành Diễm thấy kết giới đã mất đi tác dụng, mặt hắn thạm chí còn trắng hơn mặt của nàng, kết giới mà Sương Ngọc liều chết duy trì để bảo vệ bọn họ khỏi thứ bên trong kia, bây giờ nó biến mất, xem như tất cả bọn họ cùng chết.
“ Này!! Tịch-“
“ Suỵt, đừng lớn tiếng”
Hắn ngừng lời, bởi những thứ nàng vẽ trên mặt đất dần dần sáng lên, trở thành những kí tự kì lạ yêu dị, lấp lánh tỏa sáng trong không gian u ám, hắn nhìn dung nhan như huyền mộng của nàng lấp lánh dưới ánh sáng, tim không khỏi đập liên hồi.
Những dải kí tự hình thành chuyển động, tạo thành một cái vòm bao quanh bên ngoài tất cả bọn họ, hát ra ánh sáng trấn áp lực lượng xung quanh, không khí tức khắc hòa hoãn.
Ngay khi bọn họ tạm thời an toàn, Tịch Linh nhanh chóng đi đến bên cạnh Phượng Minh đang nằm ở dưới đất trước, hắn đã bước một chân vào cửa chết.
Nàng lập tức lấy ra một viên cửu chuyển hồi hồn mà Phong Ly lúc trước nàng đưa khi Sương Ngọc tấn công Dĩ Lạc cung ra, nhét vào trong miệng của y.
Tịch Linh rút từ trong tóc ra một cây ngân châm bạc mà nàng mượn từ chỗ của Diệp Anh, khẽ châm xuống huyệt đạo của hắn.
Phượng Minh đích thật mình toàn máu me, tiên cốt của hắn rời rạc, sau chuyện này không biết còn tu luyện được hay không, nhưng nàng ít nhất có thể giúp hắn giữ mạng, còn chuyện sau này cứ để sau này tính.
“ Tịch Linh, cô biết y thuật?”
“ Chu trưởng lão, ngài ngồi xuống tự mình ngưng tụ lại nguyên khí, ta thấy nguyên anh của ngài sắp không xong rồi”
Vừa nãy nắm cổ tay của hắn, thì ra Chu Thành Diễm cũng không tốt hơn bọn họ là bao nhiêu, hắn tự mình gạt mình, chống chịu cho đến khi nàng đến nơi, đến thương thế cũng sắp quên mất.
HÌnh như Tịch Linh vừa khơi lại trí nhớ của hắn, nàng vừa dứt lời, hắn lập tức khụy xuống, máu trong cổ họng không ngừng dâng lên, nhưng Chu Thành Diễm vẫn nhịn xuống, tự mình điều thương.
Phượng Minh sau một hồi xem như đã vớt lại được một mạng,