“ Nàng ta...!có ổn không?”
“ Nàng ta có kể với ngươi làm sao cứu được chúng ta không?”
Thành Diễm gật gật đầu: “ Cô ấy cầm túi không gian của ta đi luyện tủy đan, Hoàng Dực tủy đan, Tịch Linh còn biết cả y thuật, dùng ngân châm cùng với ta hướng pháp lực cứu các người”
Hữu Du nhăn mày, tập trung vào 2 chữ ‘ luyện đan’.
“ Tịch cô nương bị tổn thương linh mạch, ngươi tận mắt nhìn thấy nàng luyện đan sao?”
Chu Thành Diễm lắc đầu, hắn kể lại chuyện nàng ta ôm túi chạy đi ra ngòa, Hữu Du lập tức hiểu ra chuyện Tịch Linh mượn lực từ Khống linh cổ trận.
Linh khí cường đại xâm nhập đối với Tịch Linh bây giờ hệt như đổ muối vào vết thương, cơ thể này không vỡ ra đã là tạ ơn thiên đạo đại nhân hết lòng chiếu cố.
Hữu Du chợt cảm thấy có chút hối hận vì đưa bội ngọc cho nàng, kéo nàng xuống cái hố lớn này.
Phượng Minh ngồi bên cạnh chưởng môn, hắn bị thương nặng nhất, đại nam tử như hắn cũng là do Tịch cô nương kia liều mạng kéo về từ cửa chết, nợ nàng một mạng, vậy nên không khỏi cảm thấy đứng ngồi không yên khi tiểu cô nương kia gặp chuyện bất trắc.
“ Sư phụ..
Tịch cô nương...”
Sương Ngọc dưỡng thần xong, chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng:
“ Tịch cô nương, đừng ngủ nữa”
“...”
Mọi người thoáng im lặng, Tịch Linh ngay lúc này mới từ từ mở mắt ra rầu rĩ nhìn bọn họ.
“ Rốt cuộc ta cũng biết vì sao các người không thể rời khỏi đây ngay cả khi đã được chữa thương”.
truyen bjyx
“ Cô...!cô không sao chứ?”
Phượng Minh nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt khẽ lắc đầu, tảng đá trong lòng tức khắc bay đi mất, nhưng chỉ một thoáng qua, không khí dường như ngưng đọng lại, nặng nề vây quanh tất cả.
“ Cô vừa rồi nhìn thấy gì?”
Tịch Linh chỉ tay về phía chỗ tối đến nỗi phát ra ánh sáng đen ngòm ở bên ngoài linh giới mà nàng tạo ra, vừa rồi nàng chỉ vừa sơ sẩy một chút liền bị ma chướng nhập mộng.
“ Huyễn thần thú, sương đỏ bao quanh, trong đỏ có đen, càng lúc càng sa đọa, còn để nó ở đây thì chỗ này thực sự không còn trụ nổi mà sụp xuống”
“ Trên người các người bị sương hồng vây quanh, nếu ra ngoài sẽ lập tức bị tiên môn phát giác có cực tà ở đây, thiên hạ không lâu sẽ loạn”
Tịch Linh vẫn còn rất mệt, nàng dựa vào vách đá nhướng mày nhìn bọn họ:
“ Giờ thì kể mọi chuyện được rồi chứ?”
NÀng ta bây giờ trông như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối bình tĩnh đến phát sợ, tựa như thiên cơ nắm trong tay, tự mình chống đỡ mọi chuyện trên