Tà khí xung quanh dao động mãnh liệt, nàng dường như có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của một con ứng long giãy giụa trong khói đen.
Tịch Linh gia tăng thêm 4 tầng ấn Vong tà nữa, chỉ với hy vọng đối phương có thể nhìn thấy nàng.
Chân Y...!Lại Chân Y...
“ Gào!!!!”
Một tiếng gào rống tức giận vọng lên, ứng long chỉ giằng một lần, tiếng rắc từ xích Trùng Dương đã vang lên, Tịch Linh và Sương Ngọc liều mạng ép cho hắc khí tan ra khỏi ứng long, nhưng nó sức mạnh kinh người, quẫy cựa không ngừng.
“ VÚt!!!!”
Cái đuôi khổng lồ kia chớt xé gió vụt qua, trong con mắt kinh hoàng của mọi người, nàng có thể thấy thứ to lớn đó dần dần quét tới, từng chút một đập thẳng lên người nàng.
Trúng đòn, Tịch Linh sẽ trở thành một bãi thịt nát.
Chỉ trong tích tắc sinh tử, từ trong ngực của Hữu Du lao ra một tia sáng nhỏ, tia sáng chỉ trong khoảnh khắc cái đuôi của ứng long quét đến, một vụ nổ vang lên, trực tiếp phát ra ánh sáng chói lòa, áp lực đẩy nàng khỏi đòn chí mạng của ứng long.
Nữ tử trực tiếp đập người lên vách đá, rơi xuống như một con diều dứt dây, bên cạnh Tịch Linh, một con hỏa tịch khổng tước hấp hối run rẩy nằm ở đó, là con khổng tước lúc trước ở điện Tĩnh Hòa của Hữu Du.
Nó vừa cứu nàng.
Bây giờ lửa trên người khổng tước tắt dần, tựa như ngọn đèn treo trước gió, hắc khí xâm nhập vào vết thương, ăn mòn từng chút xác thịt.
Tịch Linh vật vã bò đến bên cạnh nó, dùng bàn tay tím đen run lẩy bẩy lấy trong người ra một viên Hoàng Dực tủy đan cuối cùng, bóp vỡ...!đưa nó nuốt vào.
Nhưng khổng tước hấp hối cũng ngậm chặt miệng không hấp thu đan dược, Tịch Linh nhìn thấy hắc khí sắp ăn mòn đến tụy tạng của khổng tước, trực tiếp ép đan dược thành khí trôi thẳng vào miệng của nó.
Nó chợt run rẩy, Tịch Linh khẽ giọng vỗ về, bàn tay nàng nhẹ vuốt ve đầu của khổng tước:
“ Đừng lo cho ta...!ta sẽ không chết được đâu, ngoan, mau hấp thu nó đi...”
Nàng thu nó vào bên trong túi không gian của Chu Thành Diễm, cột chặt mang bên người:
“ Tiểu bằng hữu, ngủ đi...!lần tới khi ngươi thức dậy, sẽ là ta đem ngươi bình bình an an về với Hữu Du”
Tịch Linh ngẩn đầu nhìn ứng long đã phá xích, nhìn nó điên cuồng giãy ra khỏi bọn họ.
Nữ tử cố gắng nhịn lại máu tươi dâng lên trong cổ họng, trong lòng bàn tay tụ lại một cuộn lửa nhỏ, Hỏa Liêm trường cung đột nhiên run rẩy bay về hướng của nàng, ngọn lửa nhỏ trên tay chạy dọc theo trường cung, dung hòa với bạch hỏa của nó.
Tịch Linh kéo mạnh cung tên, dưới chân lập tức xuất hiện một vòng trong pháp trận xoay chuyển, từng dòng cổ tự của tịnh liên kinh như khảm vào mũi tên bốc cháy, rực rỡ phi thường.
Trong động chợt nổi lên gió, cuốn quanh thiếu nữ mình đầy vết thương vững vàng giương trường cung, mũi tên rực lửa hướng về phía ác vật điên cuồng trước mắt.
“ Vút!!!!”
Mũi tên xuyên qua làn khói đen ghim thẳng