Tịch Linh thực sự nói hết nước hết cái, nàng cũng nhiều lần tự tìm đường xuống núi, một lần bị phát hiện liền bị mắng cho một trận...!Bọn họ cứ nói rằng nàng cần ở nơi nhiều linh khí mới có cơ hội kéo dài tuổi thọ.
Chẳng lẽ phải bảo Tịch Linh nói với họ rằng cơ thể nàng bị tổn thương đến tận xương tủy, dù có tu lại thành tiên rồi lịch kiếp cũng chỉ cứu vớt được mảnh linh hồn tàn tạ này một chút, nàng cũng không muốn lịch kiếp...!Lịch kiếp sẽ trải qua tình kiếp, nhưng tình kiếp duy nhất mà Tịch Linh muốn đã không còn.Nàng bây giờ chỉ muốn giữ nguyên mọi thứ là tốt rồi.
Ánh mắt của nàng đột nhiên ảm đạm đi làm Hồng Tự khựng lại, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt nhưng vẫn đủ khiến nàng ta đờ người.
“ Cảm tạ Hồng Tự cô nương và Diệp Anh công tử, cáo biệt tại đây”
Không đợi nàng ta trả lời, Tịch Linh lập tức xoay người rời đi, cũng may chưa bước vào kết giới của Trạch Linh môn, bây giờ rời khỏi vẫn còn kịp.
Xoẹt!!
3 luồng sáng đột nhiên từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt Tịch Linh, nàng chớp mắt nhanh chóng lùi lại, Hồng Tự cũng đã hoàn hồn lập tức cung kính hành lễ.
“ Phong Ly phong chủ”
“ Đại sư huynh”
“ Nhị sư huynh”
Những người ở đó đều hành lễ cúi người trước 3 người kia, thân phận không hề đơn giản,nàng cũng nhanh chóng khom người hạ mình để không bị nghi ngờ.
Người Đại sư huynh kia chỉ vào Diệp Anh rồi nhanh chóng phân phó:
“ nói với các trưởng lão ở Vấn Minh các về việc không tìm thấy được tung tích của thần nữ ở Đông Chu, để bọn họ kịp thời liên lạc với các môn khác, bọn ta sẽ tự đến bẩm báo tường tận cho chưởng môn”
Diệp Anh cũng rời đi theo lệnh ngay lập tức.
Một số người vì sợ uy áp nên cũng đã hành lễ cáo lui.
Còn toàn thân Tịch Linh đang lạnh ngắt vì nghe được mấy chữ thần nữ Đông Chu.
Lúc bọn họ lướt qua, nàng lập tức cúi xuống,chờ đợi thoát qua khỏi kiếp nạn này.
“ Khoan đã...”
Bóng người phủ xuống người làm nàng cứng người, Phong Ly dừng lại ở trước mặt Tịch Linh, đến cả cô nương vô tư như Hồng Tự cũng toát hết mồ hôi lạnh.
“ Cô nương...cô ngẩn đầu lên được không?”
“...”
Nàng cúi đầu càng sâu, khẽ giọng nói với đối phương: “ Ta dung mạo thô kệch, sợ sẽ làm bẩn mắt tiên nhân”
TỪ lúc ngất đi ở trên Hoán Qua sơn, mạng che mặt của nàng vẫn chưa hề tháo xuống, cũng may Diệp Anh và Hồng Tự không có động đến.
Phong Ly cũng bỏ qua, nhíu mày nhìn nàng:
“ Cô nương...!lượng công đức trên người cô...”
Chưa nói được hết câu, ánh sáng công đức trên người Tịch Linh chớp mắt liền biến mất như ảo ảnh, Phong Ly cũng ngơ ra.
Nàng biết thiên đạo có ý giúp mình liền khom người:
“ Tiểu nữ ăn chay hướng thiện, từng quyên tiền góp gạo cho dân để tích công đức cho người nhà, chút công đức này là cả đời