Cửu Long Trùng Thiên

Gặp Lại Nhau


trước sau

Trong một khu rừng rộng lớn, nơi đây toàn những cổ thụ che trời, nếu đứng từ trên nhìn xuống cũng không thấy điểm kết thúc.

Ở bên trong, yêu thú hoành hành khắp nơi, nguy hiểm dày đặc, nếu đơn độc hành tẩu rất dễ bị nó tấn công, cho nên vào núi chỉ có dong binh, còn những kẻ lớn gan phần lớn cũng đều kết đoàn mà đi vào.

Khu rừng này chính là U Minh sơn lâm, đây chính là địa bàn lớn nhất của yêu thú, cũng là nơi tồn tại một thế lực siêu cấp, chính là Vạn Yêu điện.

Bên ngoài của một ngọn núi nhỏ ở U Minh sơn lâm, xung quanh khu vực này cực kỳ hoang vắng, cây cỏ xung quanh không quá nhiều, một nơi như vậy lại tồn tại rừng U Minh, quả thật làm người ta không thể tin nổi.

Phía bên trong ngọn núi, không có một chút ánh sáng, nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối tăm. Bỗng nhiên, từ trong đó xuất hiện một đạo thân ảnh, chẳng ai biết hắn đi vào lúc nào, cũng không ai biết hắn từ nơi nào đi ra, chỉ biết hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đó.

Thân ảnh đó chậm rãi bước đi, ban đầu rẽ trái, lúc sau lại rẽ phải, giống như nơi này rất quen thuộc với hắn vậy.

Sau một lúc, thân ảnh đã đi ra khỏi ngọn núi, ánh mặt trời liền chiếu vào khuôn mặt đó, lúc này mới nhìn rõ, một gương mặt thư sinh, hai bờ môi mỏng, tóc màu tím nhạt, con mắt hiện lên vẻ yêu dị, người này không phải ai khác mà chính là Lâm Phong.

Sau khi thôn phệ ấu thể của Thánh hỏa, một vài bộ phận trên cơ thể hắn đã bị thay đổi, đặc biệt là tròng mắt, nó bây giờ đã chuyển sang màu tím, nhìn rất mị hoặc.

“ Không biết Quân nhi bây giờ như thế nào?” Nâng cằm nhìn lên bầu trời, môi mỏng của Lâm Phong lẩm bẩm.

Cũng đã một năm, kể từ khi đẩy Thẩm Bích Quân ra khỏi không gian bị sụp đổ, hắn và nàng chưa từng gặp nhau, trong lòng Lâm Phong cảm thấy rất nhớ, mặc dù rất muốn đi ra để gặp được nàng, nhưng vì suy nghĩ cho hư ảnh trung niên, sợ nếu như người mở ra thông đạo thì tàn hồn sẽ nhanh chóng bị tan biến.

“ Có lẽ nàng đã tham dự kỳ chiêu sinh của Nam Linh Thánh viện.” Suy nghĩ một lúc, chân mày của Lâm Phong giãn ra rồi suy đoán.

Theo hắn nhớ, Nam Linh Thánh viện cứ mỗi mười năm sẽ chiêu sinh một lần, năm hắn 5 tuổi, lúc đó Thánh viện đã từng diễn ra việc này, bây giờ bản thân đã 15 tuổi, tức đã được 10 năm kể từ lúc diễn ra việc đó. Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, vậy theo quy định chiêu sinh của Thánh viện, năm nay chắc chắn diễn ra việc này.

Mà Thẩm Bích Quân đã từng lỡ hẹn với nó một lần, bởi vì lời hứa với mẹ của Lâm Phong, nên lần này nàng nhất định sẽ tham gia, nên muốn tìm Thẩm Bích Quân chỉ cần đến đó.

Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Phong quyết định đi đến Thánh Linh thành để tìm nàng, bởi vì Nam Linh Thánh viện chính là ở nơi đó.

Nhưng hắn chỉ đi được vài bước rồi đứng lại, ánh mắt nhìn sang thân ảnh đang ngồi trên tảng đá, ở bên tay phải cách mình không xa.

Thân ảnh này mặc một chiếc váy xanh, làn da trắng như sữa, môi nhỏ anh đào, hai mắt long lanh như bảo thạch, nhưng lại hơi gầy, mặc dù da trắng nhưng lại xanh xao, làm cho người nhìn phải đau lòng không thôi. Nàng chính là Thẩm Bích Quân.

Nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân của mình thành ra như vậy, tim của Lâm Phong như thắt lại, hai mắt của hắn nổi lên một tầng ửng hồng, cổ họng khô khốc không nói nên lời.

Ngồi trên tảng đá, Thẩm Bích Quân lúc này cũng để ý thân ảnh đứng cách mình không xa, nàng không khỏi giật mình, bản thân ngồi ở đây đã rất lâu, nhưng không thấy ai đi đến nơi này, vậy mà nam nhân trước mặt lại từ trong ngọn núi đi ra .

Nhưng điều đặc biệt, nàng thấy người đó nhìn nàng với ánh mắt nhung nhớ, thương tiếc, và một chút nhu hòa, hai chân mày của Thẩm Bích Quân không khỏi nhíu lại, gương mặt của nam nhân này rất xa lạ, nàng cũng không có quen người này, trong đầu không khỏi hiện lên những câu hỏi:

“ Tại sao nam nhân đó lại nhìn mình như vậy?, hay tại mình giống với ai đó mà người này quen.”

Cũng không thể trách Thẩm Bích Quân, vẻ ngoài của Lâm Phong đã bị hư ảnh trung niên thay đổi, nàng không nhận ra điều bình thường.

Thấy Thẩm Bích Quân đang nhìn mình, Lâm Phong lập tức hô lên

“ Quân nhi!.” Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bay đến nơi nàng đang ngồi.

Bị người xa lạ gọi là “Quân nhi”, Thẩm Bích Quân không khỏi tức giận, đối với nàng, cái tên đó chỉ mình Lâm Phong được gọi, người khác đừng hòng, nhưng khi nghe kỹ giọng nói đó, thân thể của nàng không tự chủ mà run lên, cả người sau đó cứng ngác.

Đây chính là giọng của Lâm Phong, nàng không có nghe nhầm, từng đặc điểm trên người của nam nhân đó nàng đều nhớ rất kỹ, không thể sai được.

Tiến lại gần chỗ Thẩm Bích Quân đang ngồi, Lâm Phong vừa hỏi, tay vừa đưa ra muốn ôm nào vào lòng:

“ Quân nhi, tại sao nàng lại gầy như vậy, tại sao..”

“ Đứng lại!”

Không để cho nam nhân xa lạ trước mặt tiến lại gần, bội kiếm trong tay của Thẩm Bích Quân lập tức được rút ra, chỉ thẳng vào ngực của hắn.

Thẩm Bích Quân không biết nam tử trước mặt là ai, tại sao hắn lại biết tên của mình, nhưng việc hắn liên tục gọi Quân nhi khiến nàng khó chịu, đã vậy nam nhân này còn xông đến đòi ôm ấp, việc này quả thật làm Thẩm Bích Quân tức giận.

Bị nữ nhân trước mắt nhìn mình với ánh mắt xa lạ, tâm của Lâm Phong như chết lặng, hắn cố gắng giải thích:

“ Là ta!, ta là Lâm Phong!, tiểu Phong của nàng.”

“ Nói láo!, ta không biết vì sao ngươi lại có giọng nói giống Lâm Phong, cũng không biết vì sao ngươi lại biết cách xưng hô giữa ta và chàng, nhưng gương mặt của ngươi không phải là tiểu Phong.”

Thẩm Bích Quân cũng không phải ngốc, mặc dù người trước mặt có nhiều điểm giống với nam nhân mà nàng mong nhớ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể giả mạo được tiểu Phong của mình.

“ Hả?”

Nghe Thẩm Bích Quân nói, Lâm Phong không khỏi giật mình, hắn từ lúc nào không giống với bản thân .

“ A!, đúng rồi, ta quên mất.” Giống như nhớ lại việc gì, Lâm Phong bật thốt lên.

Sau đó, thân hình hắn đột nhiên vặn vẹo, từ một thư sinh mặt trắng thành một nam tử, nam tử này chính là diện mạo thật của Lâm Phong.

“ Cái này?.”

Nhìn thấy thân ảnh trước mặt, thân thể của Thẩm Bích Quân đột nhiên cứng lại, hai mắt ngọc của nàng mở to, hơi thở cũng gấp gáp, không phải vì nam nhân đó quá đẹp, mà vì hắn có nét giống với Lâm Phong.

“ Quân nhi!, nàng nghe ta giải thích, sau khi đẩy nàng ra khỏi không gian sụp đổ lúc trước, ta may mắn không chết, mà còn nhận được truyền thừa từ một vị...”

Chưa đợi hắn giải thích xong, bỗng nhiên, một thân ảnh mềm mại lao thẳng vào người của Lâm Phong, hai tay của nàng xiết chặt vòng eo của hắn, đầu liên tục lắc lắc, rồi mếu máo nói:

“ Chàng không cần phải giải thích nữa, ta biết chàng là tiểu Phong, chàng không cần phải giải thích.”

Hai mắt của Thẩm Bích Quân đỏ hoe, khóe mắt của nàng liên tục chảy ra những dòng nước mắt, nàng rất nhớ thân ảnh trước mặt, nhớ từng cử chỉ, ánh mắt, giọng nói của hắn. Thẩm Bích Quân vì hắn mà ở đây chờ đợi suốt một năm, mặc dù không nói là dài, nhưng nhìn dáng vẻ gầy gò xanh xao của nàng, có thể biết được nàng lo lắng cho Lâm Phong đến cỡ nào.

Nhìn Thẩm Bích Quân đang khóc nức nở, Lâm Phong cũng không dỗ dành, hắn muốn để cho nàng khóc, đôi khi khóc cũng là một cách để nói ra những điều trong lòng của mình, việc đó có thể giúp nàng cải thiện tâm trạng, có thể xoa dịu nỗi nhớ của nàng đối với hắn.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm đầy nước mắt của Thẩm Bích Quân, Lâm Phong trong lòng không khỏi đau xót, vì nhớ hắn mà nàng vẫn ngồi đây chờ đợi, vì lo lắng cho hắn mà nàng đã trở nên tiều tụy như vậy, còn hắn lại không thể ở bên cạnh nàng, hắn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi.

Sau một lúc nằm trong lòng của Lâm Phong để khóc, Thẩm Bích Quân đã ngủ thiếp đi, bởi vì nàng quá mệt mỏi, vì mong chờ Lâm Phong quay trở lại mà nhiều đêm nàng không ngủ, thậm chí, những ngày đầu khi rời xa Lâm Phong, nàng còn không chợp mắt. Mặc dù những người tu luyện có thể không cần ngủ, nhưng việc quá lo lắng cũng ảnh hưởng đến thân thể rất nhiều.

Nhìn thân thể mềm mại trong lòng mắt nhắm nghiền, Lâm Phong trong lòng càng đau, hắn tự hỏi, nàng phải mệt mỏi như thế nào để một cường giả Linh Đan cảnh phải ngủ thiếp đi.

Bế Thẩm Bích Quân lên, Lâm Phong lao vào khu rừng, trở lại hang động mà lúc trước mà họ từng ở,
hắn cũng không sợ người khác phát hiện ra chỗ đó, bởi vì trước khi đi cả hai người đã che chắn chỗ đó rất kỹ.

………………..

Ở trong U Minh sơn lâm, khi mặt trời đã dần dần lặn xuống phía Tây, cũng là lúc màn đêm buông xuống, những dong binh đoàn cũng lui về doanh trại của mình, bọn họ không dám hoạt động vào buổi tối, bởi vì đây là thời điểm yêu thú hoạt động nhiều nhất.

U Minh sơn lâm, tại một hang động bí mật dưới vách núi, đây chính là nơi mà lúc trước Thẩm Bích Quân và Lâm Phong ở, xung quanh mây mù nhiều liễu, cổ thụ che trời, đứng bên dưới cũng không thể thấy được vách đá, mà con đường nhỏ để tiến vào, đã bị hai người dùng cây và đá che đi.

Bên trong hang động, Lâm Phong đang ngồi bên đống lửa nhỏ, trán đổ mồ hôi, tay cầm cây đâm xuyên qua mấy con cá rồi nướng, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn Thẩm Bích Quân nhắm mắt trên giường đá, không khỏi bất đắc dĩ nhẹ giọng nói:

“ Chắc nàng mệt mỏi lắm mới ngủ say như vậy.”

Vừa nói, hắn vừa chuyển động mộc côn trong tay, tay còn lại thò vào túi trữ vật, lấy ra một bình gia vị nhỏ, ngón tay cái nhẹ nhàng mở nắp, sau đó, chậm rãi rắc gia vị lên thịt cá đang nướng.

Mùi thơm nhẹ nhàng bốc lên, cả hang động toàn mùi cá nướng, làm người ngửi mê mẩn không thôi. Lúc trước, khi còn ma luyện ở đây, ngoài chế tạo đan dược, Lâm Phong còn chế tạo mấy bình gia vị để nấu ăn, hắn sống ở kiếp trước đã quen, ăn đồ ăn không có mùi vị thực sự không chịu nổi.

“ Hửm?, Có người sao?.” Linh hồn tỏa ra từ mi tâm, Lâm Phong như cảm nhận được ai đó đến gần, chân mày nhíu lại, hắn biết chỗ này rất bí ẩn, muốn tìm được rất khó, lại nói, nó còn ở trên vách núi, rất ít người lên đây kiếm tìm.

Sau khi luyện hóa huyết mạch Giao Long và ấu thể Thánh hỏa, tu vi của hắn lên đến Linh Đan cảnh sơ kỳ, hồn lực Linh Đan cảnh trung kỳ, cảm giác cũng nhạy bén hơn, chỉ cần có người trong phạm vi 100 dặm liền cảm ứng được.

Để cá nướng sang một bên, Lâm Phong rời khỏi hang động, thân thể thoắt ẩn thoát hiện, nhẹ nhàng lao vào khu rừng.

Sau một lúc, Lâm Phong từ trên không đáp xuống, hai mắt đảo quanh, sau đó nhắm lại, hồn lực từ trong mi tâm điên cuồng khuếch tán.

“ Thấy rồi.”

Phát hiện có người ở gần, khóe miệng hắn nhếch lên, thân thể lập tức lao đi, nhẹ nhàng như một cơn gió, lúc đến không ai biết, lúc đi không ai hay.

……………

Trên bầu trời tối đen, năng lượng không ngừng ba động kịch liệt, tạo nên những tiếng nổ như sấm rền, Lâm Phong ở xa nhưng cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

Nhẹ nhàng lướt đến phía sau, một gốc cây to gần đó, đầu ngước lên trời, hai mắt của Lâm Phong nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi, nơi hai màu xanh đỏ tràn ngập phân nửa bầu trời.

Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến từ chân trời khiến chân hắn có chút run rẩy.

“ Đây chính là cường giả chân chính sao?.” Nhìn lên bầu trời, miệng của Lâm Phong lẩm bẩm. Đây là lần đầu hắn sơ bộ kiến thức cường giả cấp bậc này chiến đấu, Lâm Phong cảm thấy trước kia mình như ếch ngồi đáy giếng, những cuộc chiến trước kia của hắn, sợ là trong mắt những người này chỉ là trẻ em đánh nhau.

“ Xem ra phải đến gần hơn, ở đây vẫn còn chưa quan sát đủ.” Nhìn ba động kịch liệt trên bầu trời, trong lòng Lâm Phong cảm thấy ngứa ngáy, nếu ngày thường thấy cảnh này, hắn không do dự mà bỏ chạy, nhưng hiện tại đã khác, bảo vật trên người hắn không thiếu, mặc dù bị hư ảnh trung niên phong ấn rất nhiều, nhưng đồ vật che giấu khí tức vẫn có.

Nói xong, thân thể tiếp tục lao nhanh, tiến về phía cuộc chiến ở xa xa, hơn năm phút sau, Lâm Phong đã đến được gần đó, lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được sự khủng bố của trận chiến trên bầu trời, uy áp của nó mạnh đến nỗi, dù có huyết mạch Giao Long trên người, Lâm Phong vẫn cảm thấy run rẩy.

Cách trận chiến trên không vài chục thước, Lâm Phong thân thể ngừng lại, tìm kiếm một góc dễ quan sát, sau đó tiến đến ẩn nấp. Ở chỗ này, hắn có thể nhìn rõ song phương chiến đấu.

Ánh mắt đầu tiên quét về nữ tử ở phía gần mình, thân thể đầy đặn được bao phủ bởi một bộ xiêm y, tay cầm một chuôi kiếm kỳ dị, mái tóc búi cao, dung nhan xinh đẹp động lòng người, ánh mắt bình tĩnh điềm nhiên.

“ Đẹp thật, đây là nữ nhân đầu tiên ta thấy có thể so sánh với Quân nhi.”

Ánh mắt mê ly nhìn nữ tử ở trên bầu trời, Lâm Phong nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Sau đó, hắn lại đem ánh mắt hướng về phía thân ảnh đang cùng nữ nhân mặc xiêm y chiến đấu.

Người này mặc một bộ áo bào màu đen, toàn thân bị che phủ bởi một tầng huyết sắc, trên đầu che đậy bởi cái mũ, căn bản không thấy rõ người đó ánh mắt. Tay cũng không cầm pháp bảo, nhưng để ý sẽ rõ, thân ảnh này có mang một bộ bao tay, ở đó có năm móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, nếu không đoán sai, nó chính là pháp bảo của thân ảnh đó.

“ Bích Liên tiên tử, bổn sứ cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần đồng ý làm việc cho bọn ta, con đường trở thành cường giả của ngươi sau này nhất định sẽ rộng mở.” Trên bầu trời, thân ảnh mặc áo bào đen bỗng nhiên dừng lại nói.

“ Hử, ta đã nói rồi, không cần làm việc cho các người, ta vẫn có thể trở thành cường giả.” Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thân ảnh trước mắt, nữ nhân thần bí hé môi nhỏ, âm thanh truyền đến vẻ lạnh nhạt nhưng mà êm tai.

Bị nữ nhân mặc xiêm y tiếp tục từ chối, thân ảnh xưng là bổn sứ cũng không phản ứng quá nhiều, hắn vẫn bình tĩnh tiếp tục khuyên bảo:

“ Nếu ngươi cứ làm tán tu, chẳng phải đi tranh giành tài nguyên tu luyện với kẻ khác, đến chừng nào mới đạt đến Hợp Linh cảnh, còn chưa nói đến Thiên Linh cảnh, cảnh giới mà mọi võ giả ở Linh giới đều muốn đạt đến. Chỉ cần đồng ý luyện đan cho bọn ta, rất nhanh ngươi sẽ đạt đến cảnh giới đó.”

“ Đừng tưởng bổn tiên tử không biết các ngươi đang làm gì, những chuyện hại người như vậy, xin lỗi, ta không thể làm, đừng phí sức lực mà lôi kéo.” Liếc nhìn kẻ mặc áo bào màu đen với ánh mắt xem thường, nữ nhân được gọi là Bích Liên tiên tử, nâng thanh kiếm trong tay lên, chỉ vào thân ảnh trước mặt nói:

“ Nếu ngươi muốn cưỡng ép, ta không ngại phụng bồi.”

“ Haha, mấy vị thánh sứ nói không sai, ngươi quả nhiên cứng đầu.” Nhìn thấy hành động của nữ nhân mặc xiêm y, người mặc áo bào màu đen phát ra một tiếng cười lớn đến nỗi mặt đất chấn động, sau một lúc mới chậm rãi thu liễm, âm thanh cũng từ từ lạnh dần: “ Mặc dù ngươi cũng là Luyện Hóa cảnh cường giả, bất quá, nếu muốn thật giao chiến, sợ là người còn kém xa bổn sứ.”

“ Hừ, cái này cũng không cần ngươi phải lo.” Bích Liên tiên tử hừ lạnh một tiếng, sau đó chẳng thèm nhìn rồi nói.

Truyện convert hay : Thấu Thị Y Thánh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện