Lâm Gia Duệ há miệng mãi mới lên tiếng: “Chưa thấy ai đi xe xịn giao hàng cả.”
Hơn nữa, cho dù là thật, Lâm Dịch như này không hề giống người giao hàng, mỗi tư thái giơ tay nhấc chân của hắn, so với vài nghệ sĩ nổi tiếng còn nổi hơn.
Lâm đại bài đặt túi vào tay Lâm Gia Duệ, “Ngốc ở đây làm gì? Còn không lại đó đi?”
Lâm Gia Duệ kinh ngạc tiếp nhận, hỏi: “Chú không đi qua à?”
Lâm Dịch lần nữa đeo kính râm, khoanh tay: “Sợ scandal.”
Lâm Gia Duệ thật hết chỗ nói, nên sợ scandal phải là cậu mới đúng? Nhưng người ta có lòng tốt đến tận đây tặng đồ, không thể vứt đi, đành phải vác theo về.
Đoàn làm phim thấy đồ ăn, hoan hô rầm rầm, lao lên tranh nhau. Ở trong gió lạnh chờ nửa ngày, bữa xế này ngang với đưa than sưởi ấm ngày tuyết.
Lâm Gia Duệ phát hiện trên phương diện đối nhân xử thế, cậu so với Lâm Dịch còn kém xa. Cậu đoán được một bộ phim nên diễn ra sao nhưng không nghĩ được lúc này nên gọi đồ ăn. Đương nhiên, bình thường chả nhà hàng nào giao hàng ở chỗ như này cả.
Cậu cuối cùng cướp được một ly cà phê, ôm trong tay sưởi ấm từng ngón lạnh cóng, quay trở lại bên cạnh xe Lâm Dịch, “Sao còn chưa về?”
Lâm Dịch vươn tay ra, bao lấy cả tay cậu lẫn ly nước: “Dù sao hôm nay tôi rảnh, chờ em kết thúc cùng về.”
Lâm Gia Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, thời điểm mặt trời lặn cách nửa giờ nữa, nhân tiện nói: “Bên ngoài gió lớn, vào trong xe chờ đi.”
Lâm Dịch quả nhiên mở cửa xe, đẩy Lâm Gia Duệ vào trước, cười: “Đồ ăn đã đưa đến, tiền còn chưa nhận đâu.”
Nói xong hắn cũng vào trong xe, đóng cửa tạo thành một không gian khép kín.
Lâm Gia Duệ tim đập nhanh: “Ở nơi công cộng, chú ý xung quanh.”
“Yên tâm, bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.”
Lâm Dịch đưa tay nắm lấy cằm cậu, thong thả mà kiên nhẫn tiến tới gần, đầu tiên, nhẹ nhàng chạm vào trán cậu, miệng lẩm nhẩm: “Đây là tiền tip.”
Tiếp theo hôn lên mắt cậu: “Đây là tiền xe.”
Sau đó hôn xuống cái mũi cao thẳng của cậu: “Đây là tiền đồ uống.”
Cuối cùng mới hôn lên môi Lâm Gia Duệ, lấy răng khẽ cắn, thầm thì: “Đây là… bữa chính.”
Lâm Dịch trước nay là cao thủ trên phương diện này, Lâm Gia Duệ kinh nghiệm sao so được với hắn? Nụ hôn kết thúc, tự nhiên thở dốc không thôi, cà phê trong tay nghiêng tí nữa thì đổ.
Lâm Dịch trái lại bày ra dáng vẻ đứng đắn, giúp cậu sửa sang quần áo nói: “Có người đến tìm em.”
Lâm Gia Duệ vừa quay ra cửa sổ xe nhìn thấy tiểu trợ lí đang đi về hướng này. Cậu hai ba ngụm uống xong cà phê, mở cửa xe ra ngoài, xa xa chợt nghe tiểu trợ lí hô: “Đạo diễn Lâm, đến giờ rồi, có phải nên chuẩn bị rồi không?”
Vừa nói vừa tò mò nhìn vào trong xe.
Lâm Gia Duệ đương nhiên không cho cậu ta vừa lòng, “Rầm” đóng cửa xe, bước về phía đám người đang ăn uống, vỗ vỗ tay, cao giọng: “Đến giờ rồi, tất cả mọi người giữ vững tinh thần, tranh thủ quay một lần xong.”
Những lời ấy của cậu cũng chính là tiếng lòng của đoàn người.
Trời lạnh thế, ai nguyện ý ở bở biển hứng gió chịu tội chứ? Bởi vậy mỗi người nhiệt tình mười phần, trang điểm thì trang điểm, xem lời thoại thì xem lời thoại, nhanh nhanh chóng chóng tập trung vào công việc.
Mắt thấy mặt trời dần xuống, giao hòa với nước, ráng chiều rực rỡ, sáng mờ cả trời, Lâm Gia Duệ chăm chú quan sát, chọn thời cơ thích hợp để quay. Buỏi quay này không gặp khó khăn gì, Cố