Lâm Dịch nắm chặt tay Lâm Gia Duệ. Hắn lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên nhìn thẳng cậu, đáy mặt hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, trào phúng cười: “Em đã nói với gia đình chưa, em nói kết hôn là kết hôn sao? Em cho rằng… tôi sẽ để em tùy tiện kết hôn à?”
Lâm Gia Duệ không nhanh không chậm rút tay về: “Tôi chỉ mời chú đến dự lễ chứ không có ý định trưng cầu ý kiến của chú.”
Sắc mặt Lâm Dịch càng thêm khó coi, trầm giọng: “Người phụ nữ kia là ai?”
“Vì bảo vệ riêng tư của cô ấy, tạm thời tôi không thể nói ra tên của cô ấy, dù sao tới hôm tổ chức lễ, chú sẽ biết. Tuy lúc trước chú kết hôn không mời tôi, nhưng tôi sẽ không chấp đâu, vẫn sẽ đưa thiệp mời cho chú.”
“Lâm Gia Duệ!”
“Suỵt,” Lâm Gia Duệ giơ ngón tay đặt trên môi: “Có gì trở về nhà nói, đừng ầm ĩ trên xe.”
Lâm Dịch im lặng, liếc mắt nhìn Mặt sẹo đang lái xe, quả nhiên nhịn, lấy bao thuốc lá và bật lửa trong túi ra. Hắn vừa đưa điếu thuốc lên môi, Lâm Gia Duệ liền đưa tay ra bật lửa, thuần thục thay hắn châm lửa.
Khói trắng quanh quẩn trong xe.
Lâm Gia Duệ ho khan mấy tiếng, nói với Lâm Dịch: “Cho tôi một điếu với.”
Lâm Dịch không nói lời nào ném hộp thuốc qua cho cậu.
Lâm Gia Duệ châm thuốc, hít mạnh một hơi, sau đó ho sù sụ.
Lâm Dịch thấy thế, lập tức giật lại điếu thuốc, dập tắt: “Không biết thì đừng hút.”
“Ai nói không?” Lâm Gia Duệ nhìn khói trắng lượn lờ, có chút hoảng hốt: “Lần đầu tiên hút thuốc, không phải là chú dạy tôi sao?”
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, bỗng kêu: “Dừng xe!”
Mặt sẹo vội vàng phanh lại, quay đầu nói: “Lão đại, còn hai con phố nữa mới đến.”
“Chúng ta đi bộ về.”
Lâm Dịch mở cửa xe, kéo Lâm Gia Duệ xuống.
Hiện tại tuy đầu xuân, gió vẫn mang theo chút lành lạnh, trên đường người đi lại cũng không ít. Áo khoác của Lâm Dịch bị gió thổi bay phấp phới, hắn mặc kệ ánh mắt mọi người, nắm chặt tay Lâm Gia Duệ, bước về phía trước.
Lâm Gia Duệ yên lặng bước theo hắn.
Cậu cố ý đi chậm một chút, nhìn bóng dáng cao ngất đẹp đẽ của Lâm Dịch thầm nghĩ, đâu chỉ hút thuốc là hắn dạy? Còn lần đầu hôn, còn lần đầu thổ lộ, lần đầu yêu một người.
Mà hiện tại, cậu muốn cùng người này nói câu hẹn gặp lại.
Lâm Dịch đi không nhanh, nhưng con đường cuối cùng cũng đến điểm cuối, hai con phố rất nhanh đã đi xong. Vào nhà, Lâm Gia Dịch nắm một tay Lâm Gia Duệ đặt trên cánh cửa, trán chạm trán, thấp giọng: “Tiểu Duệ, đừng giận dỗi tôi nữa.”
Hắn lúc trước tức giận lại bị một câu của Lâm Gia Duệ đánh động dịu dàng, coi cậu như đứa trẻ mà dỗ: “Chúng ta lãng phí nhiều thời gian như thế, hiện tại vất vả lắm mới ở cùng một chỗ. không phải càng nên quý trọng sao?”
“Chú, chú hiểu lầm cái gì thì phải?” Lâm Gia Duệ không động, mặt không chút thay đổi: “Tôi lúc nào nói ở cùng với chú?”
Lâm Dịch giật mình, nhất thời không đáp được.
Lâm Gia Duệ tiếp tục: “Chú nói một lần nữa bắt đầu, tôi đồng ý sao? Chú nói chú yêu tôi, tôi đáp lại à?”
Cậu thầm hít một hơi, nhả từng chữ: “Đén, giờ, chưa, từng.”
Tay Lâm Dịch nắm thành quyền. Hắn nghĩ lại, từ lúc hắn trở về đến giờ Lâm Gia Duệ vẫn thập phần thuận theo.
Nhưng chỉ là thuận theo mà thôi.
Lâm Gia Duệ trước mắt,