Lâm Dịch tuy đã đoán được chút ít, nhưng nghe Lâm Gia Văn nói rõ chân tướng vẫn ngây ngốc một lúc. Mãi sau mới hồi phục tinh thần, tận lực khống chế tâm tình, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Thì ra là thế.”
Sau đó không nói tiếp với Lâm Gia Văn nữa, xoay người vào phòng bệnh.
Lâm Gia Văn đương nhiên không chịu buông tha, đi theo phía sau kêu gào muốn đánh một trận với hắn. Lâm Dịch không quay đầu lại, nói với Mặt Sẹo đứng canh cửa: “Khiến cậu ta câm miệng.”
Nói xong đóng cửa phòng, không thèm bận tâm xem Mặt Sẹo dùng cách gì để Lâm Gia Văn im miệng.
Trong phòng bệnh, Lâm Gia Duệ im lặng nằm đó, tay trái đang cắm ống truyền dịch, gương mặt trắng như tờ giấy, cho dù đang ngủ cũng gắt gao nhíu mày.
Lâm Dịch bước lên phía trước, ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay phải của cậu.
Hắn nhớ bản thân khi nhắc tới kế hoạch bán Lâm thị, Lâm Gia Duệ mỉm cười nói tất cả như hắn mong muốn.
Hắn nhớ khi Lâm Gia Duệ ném văn kiện chuyển nhượng cổ phần cho hắn, trên mặt lạnh lùng kiên định.
Hắn nhớ khi mình ép Lâm Gia Duệ kí vào đơn li hôn, cậu kiên trì không chịu kí.
… thì ra là vậy.
Thì ra, đây là nguyên nhân.
Lâm Gia Duệ làm hết thảy chỉ là để hắn như nguyện. Một khi đã như thế, vì sao một chữ cũng không nói với hắn? Lâm Dịch nghĩ một chút liền biết đáp án.
Bởi vì Lâm Gia Duệ không tin hắn, thay vì chờ hắn chọn thì cậu tình nguyện là người kết thúc.
Trên đời này có con mồi nào còn ngu xuẩn hơn cậu sao? Chẳng những tự mình bước vào bẫy mà còn chủ động lột da mình, nhảy lên vỉ nướng, tự nướng mình cháy xém, kết hôn, rồi thêm đầy đủ gia vị, mỉm cười dâng lên cho người nhấm nháp.
Lâm Dịch nghĩ đến đây cuối cùng hiểu Lâm Gia Văn vì sao cười.
Ngay cả hắn cũng không nhịn nổi cười rộ lên. Vừa cười vừa nắm chặt tay Lâm Gia duệ, chậm rãi đặt lên lồng ngực mình, khàn giọng gọi: “Tiểu Duệ…”
Buồn cười nhất là Lâm Gia Duê đã sớm dâng lên trái tim huyết nhục mơ hồ cho hắn nhưng hắn lại không quý tọng, tùy tiện ném đi còn dẫm đạp lên nó.
Hiện tại trái tim đó đi đâu rồi?
Chỉ sợ ngay cả Lâm Gia Duệ cũng không tìm ra.
Lâm Dịch cứ ngồi bên giường như thế cả ngày. Lâm Gia Duệ bệnh vốn không nặng, truyền hai chai dịch, thân nhiệt dần hạ, đến tối liền tỉnh.
Lâm Dịch tuy cả đêm không ngủ nhưng cũng không thấy buồn ngủ, đến khi Lâm Gia Duệ mở to mắt, hắn mới thở phào, nắm tay cậu nói: “Tiểu Duệ, cuối cùng em cũng tỉnh.”
“Ừm…”
Lâm Gia Duệ chớp mắt, có chút mờ mịt nhìn xung quanh.
Lâm Dịch liền giải thích: “Đây là bệnh viện. Em còn nhớ không? Tối hôm qua hứng gió cả đêm, sáng sớm em ôm luôn.”
Lâm Gia Duệ dần nhớ lại, gật gật đầu, miệng nói chuyện khác: “Tôi nhớ, hôm nay là ngày mùng tám tháng bảy, không phải ngày mười hai.”
Lâm Dịch biết cậu giờ đang tỉnh táo, trong lòng không khỏi giật bắn: “Tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”
“Không cần, bệnh vặt ấy mà, tôi giờ thấy đỡ nhiều lắm.”
“Bác sĩ Từ cũng ở đây.”
Lâm Gia Duệ hiểu ý của hắn, nhưng lắc đầu, nói: “Chú, chú nghe tôi nói mấy câu.”
Lâm Dịch nghe vậy liền im lặng, đứng dậy rót cho cậu cốc nước, giúp cậu uống vài hớp, đưa tay vuốt lại tóc mái cho cậu: “Em nói đi, tôi nghe.”
Bọn họ luôn không ngừng bỏ qua nhau, quả thật ngồi nói chuyện như này không nhiều lắm, Lâm Gia Duệ nhất thời không tìm được câu mở đầu, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Sao không thấy chú hút thuốc?”
“Đây là bệnh viện, tôi sợ bị bác sĩ đuổi ra.”
Những lời này không có gì buồn cười, nhưng người nói câu này lại là Lâm Dịch trời không sợ đất không sợ, nên khiến Lâm Gia Duệ bật cười, hỏi: “Chú,