“… Trải qua bao trắc trở, cuối cùng hôm nay tôi cũng làm xong thủ tục li hôn.”
“Chúc mừng anh khôi phục cuộc sống độc thân.”
“Quả thật nên chúc mừng,” Lâm Gia Duệ điều chỉnh tư thế một chút, nằm trên salon lại càng thoải mái, bùi ngùi, “Vì cuộc hôn nhân này, không biết gây bao sức ép, bao chuyện cho tôi, kết quả là vô nghĩa.”
Gần đây cậu và Từ Viễn không có gì giấu nhau, bởi vậy nói chuyện tùy ý hơn chút, “Chính vì chịu bao giày vò, mới chứng minh được đó là tình yêu đích thực.”
Lâm Gia Duệ nghe xong nhẹ nhàng nở nụ cười, không phát biểu ý kiến.
Từ Viễn dò xét sắc mặc cậu, thừa cơ hỏi: “Vẫn không có tin tức của người kia ư?”
Lâm Gia Duệ biết anh ta đề cập đến ai, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên: “Không có.”
Cậu đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang đắm chìm trong quãng hồi ức nào, “Đã là người qua đường, không nên cố tình đi hỏi thăm.”
Lâm Dịch tuân thủ theo ước hẹn, từ ngày đó đưa cậu đến bệnh viện thì biến mất. Giống như mười năm trước, đi thật dứt khoát, không thông báo với một ai cả. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty đã bị hắn đốt, nghiễm nhiên không còn hiệu lực, tập đoàn Lâm thị vẫn sừng sững như cũ.
Lâm Gia Duệ dựa vào tài lực của Lâm gia, tiếp tục quay phim nghệ thuật mà bản thân ưa thích. Sau khi xuất viện, cậu trở về Lâm gia, anh ba đương nhiên hoan nghênh, chị hai mắng thì mắng nhưng cũng không phản đối, chỉ có anh cả vẫn mất dạng như cũ.
Có điều, phiền toái đó là hôn sự của cậu và Bạch Vi Vi, cổ phẩn công ty không chuyển nhượng, đương nhiên cuộc hôn nhân này cũng tan vỡ, nhưng không phải muốn li hôn là li hôn. Hai người bọn họ đều là người của công chúng, một chút gió thổi cỏ lay đều đưa tới chú ý, huống chi là chuyện lớn như kết hôn rồi lại li hôn? Hơn nữa, thời gian trước, người yêu cũ của Bạch Vi Vi bị truyền thông đưa ra ánh sáng, thì ra không phải người đàn ông có vợ lần trước mọi người đoán, mà là một nhân vật có quyền thế hơn. Scandal lần nữa trở thành tin hot, gợi lên bao nhiêu sóng gió, ngay cả Lâm Gia Duệ chút nữa cũng bị cuốn vào trung tâm gió lốc.
Lâm Gia Duệ vì chuyện này tốn không ít thời gian, thậm chí hối hận lúc trước bản thân quá xúc động quyết định, cho nên vừa khôi phục tự do, liền bỏ chạy đến chỗ Từ Viễn tố khổ. Nửa năm nay cậu tích cực phối hợp điều trị, việc nhỏ cũng có thể chạy đến chỗ Từ Viễn tâm sự, không giới hạn các loại giấc mơ, nhưng Từ Viễn vẫn quan tâm nhất một điều, mỗi lần đều hỏi: “Gần đây có mơ thấy ác mộng không?”
Lâm Gia Duệ không giấu diếm: “Có. Có đôi khi mơ thấy biển, có khi thì mơ thấy người kia. Nửa đêm tỉnh lại, vẫn thấy sợ hãi, nhưng tôi biết rất rõ, chỉ là mơ thôi.”
Khi cậu nói những lời này, vô cùng bình tĩnh.
Thời gian nửa năm, cũng đủ để buông bỏ nhiều thứ.
“Số lượng thuốc bắt đầu giảm à?”
“Hiện tại không uống thuốc cũng ngủ được.”
“Có thể cho tôi nhìn tay phải của cậu không?”
Lâm Gia Duệ hiểu ý của anh ta, ngồi dậy, xắn ống tay phải lên cao. Trên cánh tay trắng nõn in lại dấu vết rõ ràng, nhưng toàn bộ đều là vết thương cũ, không có vết nào mới.
Từ Viễn gật đầu, bút ghi chép di chuyển khá nhanh, viết bản báo cáo, sau đó nói với Lâm Gia Duệ: “Lâm tiên sinh, bệnh của anh khống chế khá ổn, sau này không cần cách nửa tháng đến chỗ tôi nữa đâu.”
Lâm Gia Duệ cười cười: “Tôi thích tiêu tiền tìm anh nói chuyện, không được sao?”
Từ Viễn cảm thấy lời này cực kì quen tai.
Trước kia là tiêu tiền tìm anh ta kể mấy giấc mơ, giờ tiêu tiền tìm anh ta tán gẫu, thật không hổ là kẻ có tiền. Nhưng anh thật sự không cách nào phản bác, đành bất đắc dĩ nói: