Cuối cùng vẫn là nhờ tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lâm Gia Duệ phục hồi tinh thần, ấn nghe điện, thì ra là tiểu trợ lí gọi đến: “Đạo diễn Lâm, anh giờ đang ở đâu? Khi nào về khách sạn?”
“Ừm…” Lâm Gia Duệ dường như thoát khỏi cơn mơ về với thực tại, nắm chặt di động: “Tôi lập tức về.”
Cậu vẫn còn nhớ rõ con đường khi đến.
Trở về khách sạn, nhất định phải xoay người đi về hướng ngược lại.
Cậu lại liếc mắt nhìn người bên kia đường, tuyết rơi dầy như thế, người kia cố tình vẫn không nhúc nhích, làm cho cả mái tóc đen có thêm vài điểm trắng.
Lưng Lâm Gia Duệ thẳng tắp, tay nắm cán ô trở nên trắng bệch. Nhưng mùi rượu trên người cậu đã nhạt. Cơ thể cậu lần nữa bị lí trí chi phối, thúc giục chính mình xoay người, từng bước đi về phía trước.
Cậu đã từng thấy bóng dáng rời đi dứt khoát của Lâm Dịch.
Vậy nên lúc này, đổi thành cậu xoay người đi trước.
Lâm Gia Duệ không lái xe, tự mình chậm rãi thong thả về khách sạn, cũng may trí nhớ cậu tốt, không bị lạc đường ở thành phố xa lạ. Trở lại phòng khi trời đã khuya, cậu vừa gặp người kia, đã cảm thấy kiệt sức, vừa ngả đầu liền ngủ say.
Ngày thứ hai tuyết dừng trời trong, lại là ngày đẹp trời.
Lâm Gia Duệ hôm trước bị lạnh, sáng mở vali lấy quần áo dày ra mặc, che thật kín mới tiếp tục công việc. Có thể trận tuyết đầu mùa mang đến vận khí tốt, mấy ngày tiếp theo bọn họ chọn được một người mới không tồi. Là một cô gái vừa qua hai mươi, khuôn mặt không tính xinh đẹp, nhưng thắng ở chỗ đặc biệt, lúc không cười thì bình thường, nhưng vừa cười một cái lộ ra lúm đống tiền, ngọt ngào chết người.
Tuy nam diễn viên còn chưa tìm ra, nhưng có thu hoạch xíu xiu thế này, coi như không uổng công chuyến đi.
Trong lúc này, đoàn người lại ra ngoài ăn mấy bữa cơm kết giao, nhưng đến ngày về, cũng chưa phát sinh thêm điều gì ngoài ý muốn.
Lâm Gia Duệ chỉ biết Lâm Dịch đang ở thành phố B, đối với nơi hắn đang ở, giừo đang làm việc gì, hoàn toàn không biết. Cậu cũng không cố ý đi hỏi thăm, cái ô đen mượn đêm tuyết rơi cậu mang về nhà, đặt lại sau cánh cửa phòng mình.
Sau Lâm Gia Văn đến tìm cậu tán gẫu, nhìn thấy tay cầm kì quái của cái ô này thì ngẩn ra, nói: “Sao trong phòng lại có cái ô xấu thế này?”
Lâm Gia Duệ đang ngồi ở cửa sổ đọc sách, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Em mượn của người ta.”
“À, thế mau đem trả đi, nhìn nhiều ngứa mắt.”
Lâm Gia Duệ cười cười: “Chỉ sợ không có cơ hội.”
Lâm Gia Văn không nghe ra thâm ý trong lời cậu, tự hỏi tự trả lời: “Em vẫn mau học lái xe đi, về sau có xe đỡ phải đi bộ, trời mưa hay gió to cũng không sợ. Giờ thời đại nào rồi, có ai giống như em cả ngày cứ đi bộ chứ?”
“Em biết lái mà, chỉ có điều không thi đỗ bằng thôi.”
Lâm Gia Văn đảo cặp mắt trắng dã: “Bằng cái kĩ thuật kia của em, lái xe hù chết người đó, không biết là học của ai nữa?”
Nói xong tự mình sửng sốt, thầm mắng bản thân quá ngu.
Lâm Gia Duệ còn có thể học lái xe từ ai chứ?
Cái loại lái xe lao lung tung không muốn sống này, giống người nào đó y đúc.
Từ nửa năm trước từ bờ biển trở về, Lâm Gia Văn rất cẩn thận không dám nhắc đến tên Lâm Dịch, lúc này dừng lại nhìn sắc mặt Lâm Gia Duệ.
Thần sắc Lâm Gia Duệ như thường, giống như tùy ý nói: “Đúng vậy, kĩ thuật của em quá kém, cho nên mới không dám lái xe.”
Lâm Gia Văn thấy cậu không để trong lòng, mới nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói sang