Tập Thiện Đường.
Thời gian vẫn còn sớm, phu tử chưa đến lớp, dù là lớp học của Hoàng tử, Hoàng thân thì bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ mà thôi, nên trong phòng lúc này khá ồn ào, tụm năm tụm bảy.
Nhưng bất kể ở nơi nào thì Ngũ hoàng tử Nam Chánh Can đều bị liệt vào danh sách những kẻ bị loại trừ, một mình hắn ngồi ở bàn cuối lớp, đang cặm cụi viết viết.
Con trai nhà Lê tướng quân, Lê Trung nhướn nhướn mày với con trai nhà Hữu thượng thư, Hữu Nhân, hai đứa liền hiểu ý mà cười cười với nhau. Xong, cả hai tới chỗ Lục hoàng tử Nam Chánh Thuần, Nam Chánh Thuần liền gật đầu rồi kéo cả bọn hướng tới chỗ Nam Chánh Can mà gây rối.
– Này, ngươi đang viết cái gì vậy?
Lục hoàng tử Nam Chánh Thuần là con trai của Nghi Tần, sinh cùng năm với Nam Chánh Can, chỉ nhỏ hơn mấy tháng. Phẩm vị Nghi Tần làm sao so được với Tâm Phi, mẫu phi của Nam Chánh Can, nhưng Tâm Phi bây giờ đã thoái ẩn khiến Nam Chánh Can rơi vào vị trí khó xử, không có người chống lưng, lại còn không được Hoàng đế ưa thích nên khó tránh bị kẻ khác xem thường. Huống hồ, Nghi Tần là thuộc về “phe” của Luyến Phi, mẫu phi của Thất hoàng tử Nam Chánh Hiên, nên Nam Chánh Thuần càng có thêm lý do để không ưa Nam Chánh Can. Ai bảo Nam Chánh Can mang tội danh hãm hại Thất hoàng tử làm chi!
Nam Chánh Can nghe tiếng chỉ ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái rồi thôi, không để ý nữa. Thấy vậy, Nam Chánh Thuần nghĩ Nam Chánh Can xem thường mình nên lại càng bực tức, lớn tiếng gắt:
– Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Tai bị điếc rồi sao?
Vừa nói, Nam Chánh Thuần vừa động chân đá chân bàn làm trang giấy Nam Chánh Can cố sức viết nãy giờ bị lem mực, phải bỏ phí rồi.
Nam Chánh Can quắt mắt lên nhìn Nam Chánh Thuần, lạnh giọng nói:
– Đây là thái độ của ngươi đối với Hoàng huynh của mình sao?
Nghe Nam Chánh Can lôi thứ tự ra hơn thua, Nam Chánh Thuần càng thêm bực bội, không phải chỉ vài ba tháng thôi sao. Huống hồ, thái độ của Nam Chánh Can từ trước tới giờ không thân thiết, cũng chẳng khi nào cười đùa, vô tình khiến người khác nghĩ hắn là kẻ cao ngạo.
Lúc trước, còn có Tâm Phi làm chỗ dựa lưng, bây giờ, chính Tâm Phi cũng đã bỏ rơi hắn rồi, hắn còn lý do gì để lên mặt ở đây?
Nam Chánh Thuần càng không phục.
– Còn phải xem ngươi có đáng mặt để ta nể trọng hay không! Ta không có kẻ giết người là Hoàng huynh!
Nam Chánh Thuần mở miệng liền sẽ đem cớ sự kia để hạ nhục Nam Chánh Can.
Nam Chánh Can tức giận, hai tay siết chặt nhưng chỉ có thể kiềm chế không thể bộc phát. Chuyện ngày hôm đó, hắn không có chứng cứ chứng minh hắn vô tội, có giải thích cũng chẳng ai nghe, hắn từ lâu đã không còn muốn phản bác nữa, nhưng mỗi khi có người nhắc tới, hắn vẫn không kiềm được cơn giận, uất ức trong lòng. Tại sao không một ai tin hắn?
Nam Chánh Thuần thấy Nam Chánh Can không nói, càng cho rằng mình đúng, nói càng mạnh miệng:
– Ngươi nhìn ta làm gì? Ánh mắt đó là sao? Cũng muốn giết cả ta luôn à? Nam Chánh Can muốn giết người kìa!!!
Giọng của Nam Chánh Thuần vang khắp cả lớp, những đứa trẻ trong lớp đồng loạt hướng mắt lại nhìn. Bọn họ ít nhiều cũng biết tính gió chiều nào theo chiều đó, ỷ mạnh hiếp yếu của Nam Chánh Thuần nhưng đối phương là Nam Chánh Can thì cũng không một ai lên tiếng nói lời công bằng, phải trái.
– Chuyện gì ồn ào thế?
Một tiếng nói vang lên làm mọi
người im lặng.
Nam Chánh Thuần là người đầu tiên phản ứng lại, vui vẻ chạy tới nói tiếng mát:
– Thất hoàng đệ, đệ đến sớm thế, quả nhiên siêng năng…
Đối với cử chỉ lấy lòng của Nam Chánh Thuần đối với kẻ còn nhỏ tuổi hơn mình, mọi người đã quá quen thuộc rồi, chẳng muốn nói làm gì.
Thất hoàng tử Nam Chánh Hiên mới năm tuổi, nhưng đã có khí chất trầm ổn hơn người, không lạnh không nhạt hỏi:
– Lục hoàng huynh, huynh lại gây sự với ai sao?
Nam Chánh Thuần liền cười hai tiếng:
– Ha ha.
Nam Chánh Hiên nhìn thấy Nam Chánh Can đang hậm hực, cất tiếng nói:
– Ngũ hoàng huynh, Lục hoàng huynh chỉ là đùa vui thôi, huynh không nên để bụng.
Nam Chánh Can nheo mắt nhìn Nam Chánh Hiên, không trả lời.
Chuyện ngày hôm đó, bởi vì Nam Chánh Hiên quá hoảng sợ, không phân biệt được rõ ràng nên mới không lên tiếng? Dù sao đi nữa thì việc hắn mang tiếng xấu, khiến mẫu phi của hắn phải đóng cửa Bảo Tâm Cung, nguyên nhân cũng là vì Nam Chánh Hiên mà ra! Từ đó, đã định Nam Chánh Can và Nam Chánh Hiên không thể hòa thuận rồi!
Lúc đó, Đại hoàng tử Nam Chánh Ân đã tới, mọi người cũng tom tóp cái miệng lại, không gây loạn nữa. Nam Chánh Can ngồi xuống ghế của mình, liếc nhìn tờ giấy vốn đã viết gần xong lại bị phá hỏng thì không khỏi hậm hực vò lại một cục.
Không lâu sau, phu tử xuất hiện, giờ học bắt đầu.
…
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng khẽ chiếu vào lớp học, làm không khí ấm lên không ít. Trong lớp học bây giờ chỉ còn tiếng đọc bài của phu tử và tiếng lặp lại của các học trò nhỏ, tạo thành bức tranh hài hòa.
An Quốc trước nay coi trọng việc học, việc học trong Hoàng tộc càng được chú trọng, những phu tử được thỉnh dạy toàn là những quan văn tam phẩm, nhị phẩm có tiếng trong triều. Những con cháu đại thần được học chung cũng toàn thành phần có vai vế, địa vị cao. Bề ngoài thì cảm thấy hài hòa, nhưng thật chất sóng ngầm cũng không ít.
Trong quá trình học, thường xuyên có những buổi kiểm tra, kết quả đều phải trình lên Hoàng thượng. Tờ giấy mà Nam Chánh Can dốc sức ghi hôm nay cũng vì muốn nộp lên cho Phụ hoàng hắn thấy, chỉ đáng tiếc, hắn đã uổng công rồi.
Mà cho dù hắn có nộp lên đi, có được đánh giá khả quan hay không cũng còn chưa biết. Phu tử dạy học tuy nói là phải khách quan đúng với chức phận của mình, nhưng dù sao bọn họ cũng đều là lão làng trong triều đình, việc nhìn mặt Vua mà hành sự đã trở thành bản năng. Ai cũng biết đương kim Hoàng thượng không thích Ngũ hoàng tử, vậy có ai mà dám liều mình vì một Hoàng tử không chút thế lực, tương lai mịt mù mà ngợi khen? Ngay từ đầu, kết quả đã định sẵn.
Thế nhưng, ngày hôm đó, đã xảy ra một chuyện bất ngờ!
Đương kim Hoàng thượng đích thân ghé Tập Thiện Đường để xem xét việc học của các Hoàng tử!