*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ trong mê man tỉnh dậy, cơ thể vẫn rất mệt mỏi, không có một chút sức lực, có muốn cử động cũng không làm nổi.
– Ngươi tỉnh rồi?
Một giọng nói vang lên bên tai, Thanh An nhìn thấy một thiếu nữ tuổi không lớn, chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi là cùng, nàng không những có mái tóc dài thắt gọn gàng mà còn ăn mặc rất lạ lùng.
– Ráng nuốt chút cháo đi, nếu không ngươi sẽ không trụ nổi đâu.
Thiếu nữ nói với Thanh An rồi dìu Thanh An hơi ngồi dậy, kề chén cháo lên miệng Thanh An, cho nàng từ từ nuốt xuống.
Nói là cháo nhưng nó chẳng qua chỉ là nước cháo loãng, lại còn nhạt nhẽo, không dễ ăn chút nào, nhưng Thanh An tự hiểu đây đã là thứ tốt nhất hiện thời rồi nên khó chịu thế nào cũng cố nuốt xuống.
Vừa đút, thiếu nữ vừa lẩm bẩm nói:
– Phận làm cung nữ hạ đẳng, dù có bệnh chết cũng không được chữa trị, ngươi phải tự cố chịu thôi…
Cung nữ?
Nàng ấy nói “cung nữ” là sao?
Hết chén cháo, thiếu nữ cho Thanh An nằm xuống, rồi lấy khăn ấm khẽ lau mồ hôi trên đầu cho Thanh An, không những thế còn chu đáo nâng tay Thanh An lên lau một chút cho nàng dễ chịu hơn. Cũng vì thế mà Thanh An mới thấy được bàn tay hiện thời của mình. Gầy guộc, chai sạn, lại còn… rất nhỏ?
Đây rõ ràng không phải tay của nàng mà! Làm sao có thể nhỏ như tay của một đứa bé?
Đứa bé?
Đoạn đối thoại lần trước chợt vang lên trong đầu Thanh An:
“… nó chỉ là một đứa bé mới tám tuổi thôi…”
Đó chính là nói nàng sao?
Tám tuổi?
– Cửu Y.
Thiếu nữ kia chợt lên tiếng gọi, ban đầu Thanh An không biết gọi ai nhưng rồi chợt hiểu nàng là đang gọi tên mình.
– Cửu Y, ngươi phải cố khỏe lại đó, sống được tới giờ đã không dễ dàng… đừng từ bỏ…
Đó là tên của nàng hiện thời ư? Hay chính xác
là tên của thân thể nàng đang mang.
Cửu Y, tiểu cung nữ được mua từ bên ngoài, nhập cung mới hơn sáu tháng nay.
Thanh An không chống nổi cơn mệt mỏi, đôi mắt đã khép lại, chìm vào trong giấc ngủ nặng nề.
Trong cơn mơ, những hình ảnh chập chờn, rối rắm cứ hiện lên trước mặt Thanh An.
Nàng thấy cảnh một nhà lụp xụp đông con ở nông thôn. Thấy cảnh trời hạn hán, đất khô cằn, nước khan hiếm. Thấy một nhà thiếu đói, đứa khóc đứa la. Rồi cảnh tượng đôi phu phụ nhận lấy mấy đồng bạc của một toán người ăn mặc như nha sai. Và rồi, cung vàng điện ngọc sồ sộ đập vào mắt Thanh An, thay cho những sững sốt, bất ngờ phút ban đầu là những bất an, sợ hãi…
Đó chính những ký ức còn xót lại của linh hồn chân chính của thân thể này, Cửu Y!
Một đứa bé ngơ ngác không hiểu vì sao bị bán vào Hoàng cung, nơi nơi hiểm ác. Từ lúc mới bước vào Cung, đã bị bắt học tập rất nhiều quy cũ, cách làm việc, hầu hạ người trên. Mặc cho tuổi còn nhỏ thế nào, chỉ cần làm không đúng, phạm chút sai lầm liền sẽ bị trừng phạt. Đứa bé này bản thân cũng không tránh khỏi nhiều lần chịu khổ, càng sinh tâm lý nom nóp lo sợ khắp nơi, rốt cuộc đến một ngày không chịu nổi mà phát bệnh, nằm triền miên.
U đã về đây, U đã về…
Kính mong quý bà con, hàng xóm láng giềng thân thuộc lại tới nhà U chơiiiii