Cửu Ngũ

Chương 44


trước sau

Chiêu Dương Cung

Hoàng hậu đang dùng trà cùng cháu gái của mình, Chu Hoàng Sa. Hoàng hậu đặt chén trà xuống, nói:

– Sa Nhi đã tới tuổi cập kê rồi?

Chu Hoàng Sa nhẹ giọng thưa:

– Bẩm nương nương, còn hai tháng nữa Sa Nhi đến lễ cập kê ạ.

Hoàng hậu thoáng thoáng nhìn Chu Hoàng Sa, khẽ ừ một tiếng rồi tiếp tục phẩm trà, giống như chưa từng có cuộc đối thoại kia.

Chu Hoàng Sa năm nay mười lăm tuổi, là con của Chu thái sư, huynh trưởng của Hoàng hậu. Từ nhỏ, Chu Hoàng Sa đã bộc lộ thông tuệ, hiểu lòng người, lại còn xinh xắn đáng yêu nên được Chu thái sư kỳ vọng rất nhiều. Dù không nói ra nhưng ngấm ngầm ai cũng hiểu rằng Chu Hoàng Sa chính là ứng cử viên cho vị trí Đại hoàng tử phi,  người có cơ hội lên ngai vàng sau này. Vì thế, từ rất sớm, Chu Hoàng Sa đã nhận được sự dạy dỗ, huấn luyện để trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ sau này.

Do nhiều nguyên cớ như thế, Chu Hoàng Sa rất hay được gọi tiến Cung để hầu hạ Hoàng hậu, bồi dưỡng tình cảm. Hoàng hậu cũng có vẻ rất thích cô cháu gái này, thường hay khen ngợi. Nhưng cũng bởi vì thường xuyên tiếp xúc như thế, trong mơ hồ, Chu Hoàng Sa lại nhận ra thật tâm Hoàng hậu cũng không xem trọng mình lắm, nàng chỉ là tỏ vẻ để cho người ngoài và phụ thân của nàng, Chu thái sư xem mà thôi, nên dù bề ngoài có thân thiết bao nhiêu thì nàng vẫn rất khách khí với Hoàng hậu, không bao giờ cho mình có tư tưởng hão huyền như: Hoàng hậu yêu thích nàng, tương lai sau này chắc chắn sẽ huy hoàng…

Chu Hoàng hậu mãi mới nói:

– Sa Nhi, ngươi thấy Ngũ hoàng tử như thế nào?

Chu Hoàng Sa ngờ vực, không dám biểu lộ quá mức, ngoan ngoãn đáp:

– Nương nương, người đang đề cập đến Ngũ hoàng tử có danh hiệu ác ma kia?

Chu Hoàng hậu thản nhiên nói:

– Đúng vậy!

Chu Hoàng Sa thật thà đáp:

– Nương nương, Sa Nhi trước nay chưa từng tiếp xúc với Ngũ hoàng tử nên cũng không rõ ràng thực hư ra sao. Nương nương là người chưởng quản hậu cung, không biết Nương nương đánh giá thế nào.

Chu Hoàng hậu không giấu giếm, đáp:

– Ngang tàng, bạo ngược, bùn loãng không thể trát tường!

– …

– Thế nhưng, hắn lại có một người mẹ là Tâm Phi!

– Nương nương, Sa Nhi không hiểu.

– Nếu ta nói: dù Nam Chánh Can có bê tha cỡ nào, chỉ với mỗi thân phận con duy nhất của Tâm Phi, sau này hắn nhất định sẽ có chỗ đứng trong triều đình, ngươi có tin không?

Chu Hoàng Sa càng khó hiểu, việc Nam Chánh Can không được long sủng là sự thật hiển nhiên, thế mà, hôm nay lại có người nói cho nàng nghe: Hoàng thượng dù có ghét Nam Chánh Can thế nào cũng sẽ không bạc đãi hắn, có thể tin được không? Nếu là người khác, Chu Hoàng Sa nhất định sẽ cho là đang nói chuyện khôi hài, nhưng đối phương là Hoàng hậu nương nương, thê tử đầu ấp tay gối của Hoàng đế Diên Khánh, Chu Hoàng Sa có muốn phản bác cũng không biết phản bác cách nào.

– Chỉ vì… Tâm Phi?

– Đúng vậy!

– Nhưng không phải Tâm Phi đã đóng cửa lánh đời hơn mười năm? Ngay cả mẫu tộc cũng không quan tâm, làm sao bà ấy có thể…? Là thánh thượng ư?

Hoàng hậu không ngần ngại thừa nhận:

– Phải!

Khi Chu Hoàng hậu nói chữ này, dù che giấu rất tốt nhưng Chu Hoàng Sa vẫn nhận ra sự lạnh lùng, ghen tức soẹt qua trong đáy mắt của Chu Hoàng hậu. Xem ra, lời đồn Tâm Phi trước kia được thánh sủng không phải là chuyện bịa đặt, có thể còn trọng đại hơn cả nàng đã nghĩ.

Chu Hoàng Sa e dè nói:

– Nương nương muốn Sa Nhi phải làm gì?

Chu Hoàng hậu nói:

– Nếu ta nói ta muốn ngươi trở thành chính thê của Nam Chánh Can, ngươi có chấp nhận không?

Trái tim Chu Hoàng Sa khẽ đập lỗi nhịp, gương mặt hơi tái đi, không dám đưa ra câu trả lời rõ ràng. Cuộc gặp mặt tan rã trong toan tính của từng người.

Rời khỏi Triêu Dương Cung, tỳ nữ thân cận của Chu Hoàng Sa, Liên Liên, người từ đầu tới cuối luôn ở bên cạnh Chu Hoàng Sa nên nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại giữ Chu Hoàng hậu và Chu Hoàng Sa, nàng lo lắng không nguôi, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi nhỏ:

– Tiểu thư, Hoàng hậu là muốn tính toán điều gì?

Dù chưa công bố rõ ràng, nhưng ai cũng biết rõ Chu Hoàng Sa chính là người đã định cho vị trí Đại hoàng tử phi tương lai, thế nhưng, bây giờ Chu Hoàng hậu lại muốn trở quẻ, bảo Chu Hoàng Sa làm vợ kẻ khác, lại còn là một Hoàng tử không được sủng ái, không có tài cán, hắn có chỗ nào xứng với Chu Hoàng Sa???

Chu Hoàng Sa vẫn còn bất ngờ nhưng có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều, nàng khẽ nói:

– Nếu thật thì đây cũng có thể là cơ hội tốt…

– Tiểu thư…

Liên Liên sốt ruột kêu lên nhưng Chu Hoàng Sa đã ra hiệu cho nàng im lặng.

Thế nhân ai cũng nghĩ được ngồi vào vị trí mẫu nghi thiên hạ kia là vinh sủng tột cùng, là mơ ước lớn nhất cả đời của nữ nhân. Nhưng đằng sau vinh quang kia là gì, mấy người nhìn thấy, mấy người chịu thừa nhận: đó cũng là một nữ nhân chịu cảnh chung chồng, một mình lẻ bóng, vừa ghen tị với những nữ nhân khác đang ve vãng bên trượng phu mình mà
vẫn phải nở nụ cười điềm đạm, ra vẻ hào phóng, hiền hậu?

Bà ta biết rõ người mà nam nhân của mình yêu thương không phải là mình, dù căm hận nàng ta và chán ghét con của nàng ta mà vẫn đi lấy lòng để tìm một con đường bảo đảm cho nhi tử của mình. Cuộc sống như vậy đáng giá sao?

Đó là chưa kể…

– Biểu muội.

Một tiếng gọi từ xa vang lên kéo Chu Hoàng Sa trở về thực tại. Vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy Đại hoàng tử Nam Chánh Thuần đang từ xa đi lại. Nam Chánh Thuần vừa nhìn thấy Chu Hoàng Sa liền cười đầy mặt, bước từng bước dài đến gần nàng. Chu Hoàng Sa tuy tính cách lạnh nhạt, không thân thiện nhưng nàng lại có gương mặt rất xinh đẹp, vừa trắng trẻ vừa nhỏ nhắn khiến người ta hận không thể được vuốt ve. Chỉ cần như thế đã đủ để che lấp hoàn toàn tính cách lãnh đạm của nàng. Dù trong lòng ai cũng đã nhận định nàng chính là thê tử tương lai của hắn, thế nhưng, Chu Hoàng hậu mãi không chịu định ra hôn nhân thực tế làm cho Nam Chánh Thuần và nàng ở giữa mãi có một tầng ngăn cách, khiến hắn dù ngứa ngáy tay chân cũng không dám làm quá đà. Năm nay, hắn đã mười chín, sắp hai mươi rồi, so với đại đa số vương tôn công tử thì hôn nhân tính là chậm trễ lắm rồi, còn nàng sắp cập kê mười lăm tuổi, cũng đã đến tuổi thành hôn, hắn nhất định phải hối thúc Chu Hoàng hậu thành thân sớm cho hắn mới được.

Chu Hoàng Sa nhìn thấy Nam Chánh Thuần thì cúi người hành lễ, ngoan ngoãn gọi:

– Bái kiến Đại hoàng tử.

Nam Chánh Thuần cười nói:

– Chúng ta thân cận, không cần phải câu nệ lễ tiết.

Chu Hoàng Sa vẫn nói:

– Thần không dám.

Nam Chánh Thuần vẫn bước nhanh tới, muốn nắm lấy tay Chu Hoàng Sa, nhưng Chu Hoàng Sa đã nhẹ lách người tránh qua một bên. Nàng nói:

– Đại hoàng tử công việc bề bộn, thần không dám quấy rầy lâu.

Nam Chánh Thuần nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, bị từ chối thẳng thừng như vậy khiến tâm trạng hắn sa sút, nụ cười liền gượng lại, nhưng ngay lập tức, hắn liền điều tiết được cảm xúc của mình, lại thản nhiên nói:

– Dù ta có bận rộn thế nào nhưng thời gian dành cho muội vẫn không thiếu được. Nếu rảnh rỗi, cùng dùng bữa hay ra ngoài du ngoạn nhé.

Chu Hoàng Sa cúi gầm mặt.

Sau khi rời cung, Liên Liên đã không kiềm được mà gấp gáp nói với Chu Hoàng Sa:

– Tiểu thư, Đại hoàng tử đối xử ngài tốt vậy nhưng ngài cứ lảng tránh ngài ấy?

Chu Hoàng Sa mới nói:

– Muội có nghe tin thời gian gần đây Hoàng hậu nương nương hay triệu kiến Đại tiểu thư nhà Lý tướng quân không?

Liên Liên lúc đầu sửng sốt sau đó liền tái mặt.

Tiểu thư Lý gia kia đương nhiên Liên Liên biết tới, nàng cũng bằng tuổi với Chu Hoàng Sa, hai người đã từng trò chuyện qua mấy lần. Vì thời đại trọng văn khinh võ nên danh tiếng Lý tướng quân trong triều không thịnh lắm nhưng trong tay Lý tướng quân lại nắm hơn năm mươi vạn binh lính, là vị tướng có danh vọng và binh quyền lớn nhất hiện tại.

– Chẳng lẽ… Hoàng hậu định một chân đạp hai thuyền?

Vốn dĩ hôn sự của Đại hoàng tử và Chu Hoàng Sa chần chừ đến giờ đều là vì ý kiến của Hoàng hậu, bà nói muốn chờ Chu Hoàng Sa cập kê mới tiến hành, không ngại chậm trễ Nam Chánh Thuần. Nhưng thực tế, đó có thật là nguyên do chủ yếu? Rốt cuộc người mà bà chờ có thật là Chu Hoàng Sa hay không?

Vừa ngấp nghé thế lực Lý tướng, vừa muốn dùng Chu Hoàng Sa để níu kéo Nam Chánh Can làm hậu thuẫn?

Hoàng hậu làm càng như vậy là vì chắc chắn Chu thái sư dù có bất mãn thế nào cũng sẽ không bỏ mặc mình, không thể đầu quân cho ai khác được. Bây giờ không thể cho Chu gia vị trí Đại hoàng tử phi, nhưng vị trí trắc phi chắc chắn không thiếu. Chỉ cần Nam Chánh Thuần lên ngôi, thế nào cũng sẽ được phong làm quý phi, hoàng phi, đó là chưa kể địa vị mẫu nghi thiên hạ chưa chắc không thể giành được.

Mà Chu gia thì không phải chỉ có mình Chu Hoàng Sa.

Chu Hoàng Sa mãi vẫn nhắm mắt như không nghe không thấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện