@My, @all: U đăng trễ ngày nên viết dài hơn để chuộc tội nha ^^~~
Hữu Thiện rời khỏi Thanh Phong Điện mà vẫn buồn bực không thôi. Thế nhưng, chỉ đi được một đoạn, Hữu Thiện đã bị một người chặn đường, Cửu Y.
Cửu Y gấp gáp hỏi:
– Ngài… ngài là Hữu Thiện công tử đúng không?
Hữu Thiện bất ngờ trước tình huống này, không nghĩ ra tiểu cung nữ kia là ai, vì sao lại dò hỏi thân phận của mình, không để hắn nghĩ lâu, Cửu Y đã tự giới thiệu:
– Nô tỳ gọi là Cửu Y, là cung nữ của Điện Học Cẩn!
Hữu Thiện liền vỡ lẽ vì sao nàng lại chặn đường mình, có lẽ từ sớm nàng đã thấy hắn bước vào Thanh Phong Điện nên đã chờ sẵn. Sau cuộc trao đổi với Nam Chánh Can, nay lại thấy Cửu Y gấp gáp như vậy liền xác định quan hệ giữa hai người quả nhiên không bình thường.
Nam Chánh Can đã căn dặn hắn cất cử người bảo vệ tiểu cung nữ này, nhưng nhớ tới nàng là nguyên nhân chính khiến Nam Chánh Can bị giam giữ, Hữu Thiện vẫn bực tức không thôi. Trong mắt của hắn, Cửu Y sắc không có sắc, tài chẳng có tài, hắn chẳng hiểu được vì sao Nam Chánh Can lại say mê nàng như vậy. Truyền thuyết về mối tình đầu luôn đẹp hay vì nàng là nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn?
Hữu Thiện thật không hiểu.
Cửu Y thấy Hữu Thiện liên tục thay đổi sắc mặt thì lấy làm lạ nhưng cũng không để tâm quá nhiều, nàng cất tiếng hỏi:
– Công tử… công tử có thể giúp nô tì gặp Nam, à không, gặp ngũ hoàng tử một chút được không?
Hữu Thiện cau mày. Cửu Y không biết suy nghĩ lúc này của Hữu Thiện, bịa ra một lý do:
– Nô tì biết như vậy là làm phiền ngài, cũng biết ngài là bạn thâm giao của ngũ điện hạ, chắc ngài cũng biết tính tình của ngũ điện hạ, biết ngài không dễ hầu hạ, để một mình ngũ điện hạ ở một nơi xa lạ không có người thân quen, ngài nhất định sẽ rất khó chịu, nô tì chỉ muốn gặp ngũ hoàng một chút, xem thử một chút thôi…
Lăn lộn thương trường, giả vờ giả vịt bao nhiêu năm, chỉ cần nói vài câu, Hữu Thiện liền có thể xác định phần nào tính cách của người đối diện. Đối với Cửu Y, nhận xét của hắn là: ngây thơ, ngu ngốc, nhẹ dạ cả tin… toàn bộ đều là khuyết điểm. Hắn càng không thể hiểu nổi rốt cuộc nàng có gì lại khiến Nam Chánh Can mê mệt? Chẳng lẽ là kiểu người Nam Chánh Can thích sao?
Càng lúc Hữu Thiện càng không có thiện cảm với Cửu Y. Cửu Y thì sốt ruột chờ đợi, chẳng hiểu nổi Hữu Thiện này bị gì mà mãi không chịu trả lời nàng, đồng ý hay không chỉ cần nói một tiếng thôi mà. Cửu Y cũng bực mình.
Theo tính nết của Hữu Thiện, một khi hắn đã không thích, ít nhiều hắn cũng sẽ nói mấy câu châm chọc, đáng tiếc, hắn không động Cửu Y được, nếu Nam Chánh Can biết hắn tỏ thái độ với nàng, nhất định sẽ lột một lớp da của hắn.
Tức mà không có chỗ để trút giận, Hữu Thiện cau có nói:
– Ta không thể giúp ngươi gặp ngũ hoàng tử, ngươi muốn nói gì thì ta sẽ chuyển lời giúp.
Cửu Y nghe vậy thì thất vọng, vẫn cố nở nụ cười nói:
– Vậy… vậy nhờ công tử nhắn với ngũ hoàng tử giữ gìn sức khỏe, phải ăn uống đúng giờ…
– Chỉ có vậy thôi?
Chỉ vì mấy lời trẻ con này mà dám chặn đường hắn?
Cửu Y thoáng suy nghĩ rồi nói:
– Nhờ ngài nói rằng: nếu ngũ hoàng tử có chuyện gì muốn Cửu Y làm thì Cửu Y sẽ giúp sức.
Giúp đỡ? Nàng sao? Hữu Thiện bĩu môi xem thường, trong lòng thầm nhũ nếu nàng không gây thêm rắc rối chính là giúp ích tốt nhất rồi.
Nghĩ thế nhưng Hữu Thiện vẫn nói:
– Được! Ta sẽ chuyển lời cho ngươi.
Nói xong, chẳng đợi Cửu Y nói gì thêm, hắn đã quay đầu đi thẳng một mạch.
Mãi hai ba hôm sau, Hữu Thiện mới vào gặp Nam Chánh Can lần nữa.
Từ khi việc làm của Nam Chánh Can bị lão hoàng đế phát hiện, hắn biết sớm muộn gì kẻ khác cũng phát hiện nên cho Hữu Thiện nhân cơ hội mạnh mẽ hoạt động mở rộng phạm vi mua bán của mình mà không cần lo sợ bị người phát giác nữa. Trong mấy ngày qua, Hữu Thiện thật sự đã ra tay làm hết mức có thể, có thể thu mua thì thu mua, có thể kết nối thì kết nối, có thể quan hệ xã giao được thì mạnh tay quan hệ luôn, để một khi danh phận của Nam Chánh Can bị bại lộ thì mọi thứ đã đâu vào đó, không bị ác danh của Nam Chánh Can làm ảnh hưởng công việc, còn những kẻ hợp tác với bọn hắn lúc đó có hối hận hay không thì cũng không còn đường lui. Cứ mạnh tay thâu tóm trước đã.
Những việc này Hữu Thiện đã mưu tính từ mấy năm trước, những ngày này chỉ là hành động theo kế hoạch hắn đã vạch sẵn, cũng không quá mức đột ngột làm ngỡ ngàng. Chỉ là, phạm vi thế lực mở rộng thì phía sau lại kéo theo những vấn đề nhất thời không giải quyết được.
Kế hoạch cụ thể cho
quá trình sắp tới, nhân lực, nguyên liệu… trong nhất thời không thể giải quyết cặn kẽ, chỉ có thể xếp chồng. Quan trọng nhất chính là sổ sách, dù trong tay Hữu Thiện có người cũng không dám tin tưởng mà giao toàn bộ, bọn họ cũng không có năng lực giải quyết toàn bộ. Hữu Thiện đau đầu không thôi, giống như trong tay có một mỏ vàng lại không biết khai thác, tận dụng thế nào, vàng cũng khác gì đá cuội.
Nam Chánh Can cũng suy nghĩ không ngừng, bản thân hắn bị giam giữ, hành động bị hạn chế, có bàn bạc với Hữu Thiện cũng chỉ là sơ lược, không thể cụ thể, càng không thể mang sổ sách vào cung mà giải quyết. Hắn không biết sẽ bị lão hoàng đế giam đến khi nào, càng không biết khi nào lão hoàng đế sẽ ra tay ngán chân hắn. Lúc này, hắn chỉ muốn thật mau, thật mau trở nên mạnh mẽ, đáng tiếc hắn lại không có thời gian, không gian để phát triển.
Lúc này mà có Cửu Y bên cạnh thì tốt biết mấy, nàng nhất định sẽ có một ý tưởng nào đó.
Nhớ tới Cửu Y, Nam Chánh Can liền hỏi:
– Mấy ngày nay Cửu Y vẫn sống tốt chứ, có ai làm phiền nàng không?
Dù hắn đã cảnh cáo nhưng ai biết được lão hoàng đế có tức quá làm liều gây tổn hại cho Cửu Y hay không.
Lúc này mà Nam Chánh Can còn nhớ tới tiểu cung nữ kia, không những quan tâm an toàn của nàng mà còn muốn biết cả việc nàng sống có tốt hay không làm Hữu Thiện bất mãn không thôi. Hắn hằn hộc nói:
– Nàng sống rất tốt!
Nam Chánh Can gật gật đầu, vẫn không quá an tâm, dù sao nơi này vẫn là địa bàn của lão hoàng đế. Lẽ ra lúc trước khi có cơ hội, hắn nên đưa Cửu Y rời khỏi hoàng cung sớm, chỉ là hắn luyến tiếc không muốn rời xa nàng. Nam Chánh Can quả quyết việc đầu tiên khi được phóng thích, hắn phải đưa Cửu Y tự lập môn hộ.
Nói tới Cửu Y, Hữu Thiện chợt nhớ tới lời Cửu Y nhờ chuyển giao, đã nhớ ra thì muốn phớt lờ cũng không được, Hữu Thiện nói:
– Nàng nhờ thần gửi lời tới điện hạ: nếu điện hạ có việc gì cần nàng giúp thì cứ nói, nàng nhất định sẽ làm cho ngài.
Hữu Thiện xem thường, vẫn không tin Cửu Y có thể làm được gì, Nam Chánh Can nghe vậy thì ngạc nhiên, Cửu Y lười nhát đó lại muốn làm việc?
Hữu Thiện thấy Nam Chánh Can kinh ngạc thì cũng nghĩ rằng Nam Chánh Can không tin Cửu Y có thể làm gì giống như hắn, nào ngờ, Nam Chánh Can lại nói:
– Nếu nàng đã nói vậy thì để nàng làm đi, ngươi cứ giao sổ sách cho nàng giải quyết.
Hữu Thiện nghe nói thế thì kinh ngạc không ngừng.
– Cái gì? Giao sổ sách cho nàng?
Nam Chánh Can gật đầu xác nhận, lại nói:
– Nhưng đưa sổ sách vào cung thì không phải giải pháp hay, tốt nhất là để Cửu Y xuất cung thì hơn, nhân tiện tránh khỏi tầm mắt của hoàng thượng đi. Để nàng ở lại Thiên Thực Đường không được, để nàng ở tòa nhà tại thành tây đi, nơi đó có nhiều người của ta, đi lại cũng thuận tiện, sắp xếp thêm người bảo vệ nơi đó đi…
Nam Chánh Can đưa ra một loạt yêu cầu khiến Hữu Thiện phải há hốc mồm.
– Ngài… ngài tin nàng ta sẽ làm được sao?
Nam Chánh Can nhìn thấy sự hoài nghi của Hữu Thiện, ngẫm nghĩ tới Cửu Y, cũng khó trách Hữu Thiện nghi ngờ như vậy. Trước giờ, thỉnh thoảng hắn vẫn đem sổ sách về giải quyết, đều không giấu Cửu Y, thậm chí đôi khi còn bắt nàng phải nàng thay, chỉ đáng tiếc nàng quá lười phải động não nên hắn không miễn cưỡng nàng. Mới đầu, chính Cửu Y là người đã dạy hắn cách tính sổ sách, nên đương nhiên hắn tin Cửu Y có thể xử lý được chỗ sổ sách kia.
Nam Chánh Can nói:
– Cứ y lời ta mà làm đi!
Nam Chánh Can đã quyết định như vậy, Hữu Thiện không thể cãi lời, nhưng hắn vẫn không chút tin tưởng. Nam Chánh Can lại nói:
– Nàng sẽ khiến ngươi ngạc nhiên đấy! Có thể ngươi sẽ học được một số thứ từ nàng đó!