Hôm nay, là ngày hội đua thuyền, một lễ hội lớn được diễn ra mỗi năm một lần, được dân chúng ủng hộ nhiệt tình, mà không chỉ thường dân, ngay cả giới quý tộc cũng rất hứng khởi đi tham gia náo nhiệt. Và đương nhiên, quý tộc không thể đánh đồng với dân đen, nên chuyện phân chia khu vực là chuyện không thể tránh khỏi.
Tại lán được trưng dụng cho các nhà quyền quý, ghế dựa xếp thành hàng ngay ngắn, các tiểu thư xúm xít tụm năm, tụm bảy lại trò chuyện.
Trên hàng ghế đầu, Chu Hoàng Sa đang ngồi một mình yên tĩnh, hướng mắt nhìn về phía đoàn thuyền đang chuẩn bị và đoàn người hò hét ở xa xa, vẻ mặt nàng hoàn toàn bình thản, không chút thích thú với vấn đề giao thiệp với các tiểu thư nhà khác.
Chu Hoàng Sa trước nay luôn như vậy, không phải mới ngày một ngày hai, ai ít nhiều cũng biết nàng thích yên tĩnh, không thích bị làm phiền, càng không muốn nói chuyện với người khác. Nếu là trước kia, ai cũng sẽ tôn trọng quyền chọn lựa của nàng, dù trong lòng không thích cũng không dám bày tỏ thái độ ra mặt, càng không có gan nói những lời chỉ trích, bởi vì nàng là Chu Hoàng Sa, là nữ nhi được sủng ái của của Chu thái sư, là đại hoàng tử phi tương lai, người rất có khả năng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ sau này, hoặc chí ít cũng là một vương phi cao quý bậc nhất. Thế nhưng, tất cả mọi chuyện đã chuyển hướng.
Không biết từ bao giờ, xuất hiện tin đồn Chu Hoàng Sa thất sủng, không còn được hoàng hậu yêu thích nữa, người hoàng hậu đang nhắm để làm con dâu của mình, chính thê của đại hoàng tử đã chuyển thành Lý Thanh Hoa, nữ nhi của Lý đại tướng quân. Thêm việc dạo gần đây, đại hoàng tử thường xuyên xuất hiện cùng với Lý Thanh Hoa càng củng cố cho lời đồn kia. Chính bản thân Lý Thanh Hoa cũng ậm ừ thừa nhận bản thân cùng với đại hoàng tử có quan hệ trên mức bình thường. Thế là, trong tích tắc, Lý Thanh Hoa thay thế Chu Hoàng Sa, trở thành quý nữ được ủng hộ nhất kinh thành.
– Lý tiểu thư mặc chiếc váy này đẹp quá.
– Gần đây sắc mặt tiểu thư càng lúc càng tốt, có chuyện gì hay tiểu thư có thể chia sẻ với mọi người không.
– …
Lý Thanh Hoa trở thành tiêu điểm của mọi người, hưởng thụ cảm giác được người khác ca tụng, tung hô.
– Chiếc vòng này đẹp quá, chưa từng thấy qua kiểu dáng này, không biết tiểu thư mua ở đâu vậy?
Lại có người hâm mộ chiếc vòng mà Lý Thanh Hoa đang đeo trên tay, Lý Thanh Hoa nghe vậy thì giơ tay lên cho mọi người ngắm nghía chiếc vòng mới, miệng e thẹn nói:
– Ta cũng không biết. Đây là quà của đại…
Lý Thanh Hoa liền ngừng lại không nói tiếp nữa, ửng hồng hai má, bộ dạng rối rít như mình vừa lỡ lời, ai cũng nắm tỏng nàng ta đang vờ vịt mà khoe khoang nhưng chẳng một người bóc mẻ, còn thuận tiện đẩy thuyền:
– Chắc là quà của đại hoàng tử chứ gì, dù sao chỉ có tiểu thư mới xứng chiếc vòng như thế.
Nghe những lời nịnh bợ trắng trợn kia, những tiểu thư thân phận cao một chút thì thầm giễu cợt trọng bụng, trơ mắt nhìn gà rừng và chim sẻ pha trò. Bọn họ nguyện ý thân thiết với Lý Thanh Hoa vì có thể nàng sẽ là đại hoàng tử phi tương lai mà thôi, dù không thích cũng không nên để lại ấn tượng xấu. Nhưng trong thâm tâm, bọn họ đã thấm nhuần cái tư tưởng trọng văn khinh võ, đối với nữ nhi của một võ tướng, dù có được phong làm hoàng phi thì bọn họ vẫn ngấm ngầm phê phán, bài xích xuất thân của nàng ta.
Trước kia, Lý Thanh Hoa đã chịu mọi khinh rẻ của những tiểu thư quyền quý khác bởi vì nàng là nữ nhi của một tướng quân, một võ phu hữu dũng vô mưu. Khi đó, nàng chỉ biết lẳng lặng chịu đựng, không thể phản kháng. Bây giờ tình thế khác rồi, nàng sắp trở thành đại hoàng tử phi cao quý, sau là vương phi, thậm chí là cả mẫu nghi thiên hạ. Lý Thanh Hoa nàng muốn xem ai còn dám khinh khi nàng, những uất ức trước kia, nàng nhất định sẽ từ từ đòi lại.
Lý Thanh Hoa liếc mắt nhìn qua các quý nữ vẫn giữ thái độ điềm đạm, nước sông không phạm nước giếng mà âm thầm ghi nhớ. Nàng biết bọn họ ngoài mặt tỏ vẻ vậy thôi chứ thật tế ghen tị với nàng muốn chết, đâu phải ai cũng lọt được vào mắt hoàng hậu nương nương và được chọn làm hoàng tử phi chứ. Lý Thanh Hoa xem thường cái bộ dáng ta đây cao quý của những quý nữ đó.
Mà trong tất cả những quý nữ thân phận cao quý kia, người Lý Thanh Hoa ghét nhất chính là Chu Hoàng Sa.
Chu Hoàng Sa là tiểu thư nhà thái sư, còn là cháu ruột của hoàng hậu nương nương, có thể nói quý nữ cao quý nhất trong kinh thành này. Từ nhỏ, đã nhận được sủng ái của phụ thân quyền cao chức trọng, được sự sủng ái của hoàng thượng và hoàng hậu, thậm chí còn được chọn làm hoàng tử phi tương lai. Chính vì vậy, Chu Hoàng Sa kiêu ngạo không ai chịu nổi. Lúc nào cũng hất mặt lên trời, chẳng thèm liếc nửa mắt nhìn người.
– Ôi, đây không phải là Chu tiểu thư sao? Sao lại ngồi một mình thế này?
Lý Thanh Hoa nâng cao giọng nói, khiến mọi người dồn sự chú ý tới Chu Hoàng Sa đang ngồi lặng lẽ đằng xa. Sau phút bất ngờ ban đầu, dường như ai cũng hiểu ý định của Lý Thanh Hoa, có người thầm cười giễu cợt, có người bối rối cũng có người hùa theo, lại chẳng một ai có ý ngăn cản.
– Chu tiểu thư, tại sao chỉ một mình thế này? Sao không tụ họp cùng mọi người?
Chu Hoàng Sa chẳng buồn để ý, nhâm nhi chén trà của mình. Chu Hoàng Sa càng như vậy càng khiến Lý Thanh Hoa căm ghét, muốn xé nát bộ mặt giả vờ thanh cao của Chu Hoàng Sa.
– Chu tiểu thư, dạo này không thường xuất hiện nhỉ, đến mức hoàng hậu nương nương còn bảo không thấy tiểu thư đâu, nương nương yêu thích tiểu thư như vậy, dù bận thế nào tiểu thư cũng nên đến gặp người một chút chứ…
Từng lời từng
lời của Lý Thanh Hoa nếu không đề cập đến đại hoàng tử thì cũng là hoàng hậu, như sợ người khác không biết vậy. Chu Hoàng Sa trước sau vẫn nhàn nhạt như cũ, chẳng chút nao núng.
– Vậy sao? Thế phiền tiểu thư thay ta thỉnh an hoàng hậu nương nương rồi. Hoàng Sa thân thể kém, hay ốm vặt, không dám xuất môn nhiều, càng không muốn lây nhiễm cho nương nương…
Tiểu thư khuê cát chỉ học cầm kỳ thư họa, cơ thể không phải nên yếu ớt? Chẳng phải ám chỉ bản thân Lý Thanh Hoa cơ thể tốt quá mức sao? Chu Hoàng Sa đang mỉa mai xuất thân của Lý Thanh Hoa nàng? Còn giễu cợt nàng thường xuyên xuất đầu lộ diện?
Chu Hoàng Sa càng bình tĩnh càng khiến Lý Thanh Hoa càng rối loạn, ngôn từ bắt đầu hỗn loạn.
– Chu tiểu thư không biết, đại hoàng tử cũng mấy lần nhắc tới tiểu thư đấy.
– Ừ.
– Tiểu thư không tò mò đại hoàng tử nói gì sao?
– Nếu tò mò, ta chỉ thắc mắc không biết khi nào đại hoàng tử cùng tiểu thư đã đính ước khi nào.
Lý Thanh Hoa nghe vậy liền sựng cả người, đúng là nàng và đại hoàng tử chưa từng đính ước, tất cả chỉ là lời hứa hẹn giữa hoàng hậu đối với phụ tử nàng.
Chu Hoàng Sa vẫn tiếp tục nhâm nhi tách trà của mình, như thể chuyện Lý Thanh Hoa đến gây sự không phải là việc đáng chú ý. Nàng lại nói:
– Khi nào hai người thành thân, Hoàng Sa nhất định sẽ đến xem náo nhiệt.
Mặt của Lý Thanh Hoa hết trắng lại đỏ, luân chuyển thay phiên. Giận nghiến răng nghiến lợi lại không nói được câu nào. Nàng và đại hoàng tử đúng là có tình ý nhưng vẫn chưa chính thức đính ước, đề cập tới chuyện cưới hỏi chính là tự hạ thể diện mình xuống, nhưng nói không, có thể nói không đúng được sao? Lỡ như để đại hoàng tử hay hoàng hậu nghe thấy nàng phủ nhận, liệu có nghĩ nàng không hài lòng với hôn sự này mà rút lại lời hứa?
Một vài quý nữ không ưa Lý Thanh Hoa lúc này càng hiện rõ sự giễu cợt trên mặt. Chu Hoàng Sa là ai chứ? Dù không có đại hoàng tử thì Chu Hoàng Sa vẫn là đường đường chính chính là tiểu thư Chu gia, phụ thân là thái sư, cô cô là hoàng hậu, là người được mệnh danh tài nữ đứng đầu kinh thành, không phải là kẻ ất giáp dễ dàng bị Lý Thanh Hoa xem thường.
Đúng lúc đó, một giọng nói cợt nhã vang lên:
– A, nơi này thật náo nhiệt nha…
Nghe thấy giọng nam tử, các tiểu thư liền giật mình đồng loạt nhìn người vừa nói.
Hữu Thiện, con trai lớn của Hữu thượng thư.
Tuy nơi này không phân chia khu vực nam nữ, nhưng nam tử bình thường nếu thấy nữ tử tập trung lại cùng một chỗ thế này nhất định phải hiểu lễ phép mà tránh sang một bên. Thế nhưng, Hữu Thiện là ai chứ? Là một công tử quần là áo lụa có tiếng trong kinh thành, muốn hắn biết điều là chuyện nằm mơ.
Hữu Thiện phe phẩy chiếc quạt trên tay, vừa cười vừa đi tới với bộ dáng cà lơ phất phơ:
– Thật vinh hạnh cho kẻ hèn, lại có thể chứng kiến rừng hoa đua sắc thế này.
Các tiểu thư ai cũng né tránh mỗi khi Hữu Thiện bước tới gần, hầu như ai cũng đưa quạt tròn hoặc khăn tay lên che mặt lại. Chẳng ai bảo ai, cả thảy liền giải tán ngay tức khắc.
– Này này, sao tiểu thư lại đi nhanh thế? Chẳng phải mới vừa rồi còn rất náo nhiệt sao?
Mọi người giải tán cả rồi, nơi này bỗng chốc trở nên im ắng như tờ. Hữu Thiện bày ra bộ mặt tiếc nuối lê bước tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Chu Hoàng Sa.
– Haizzz, bộ dáng tốt quá cũng không tốt. Làm con gái người ta cũng phải tự ti với gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn này…
Phụt…
Nghe có tiếng động lạ, Hữu Thiện liền ngẩng mặt lên nhìn Chu Hoàng Sa, lúc này đã trở về gương mặt lạnh nhạt như cũ, như thể người vừa bật cười không phải nàng.
Hữu Thiện vờ reo lên:
– Lại gặp rồi! Chúng ta quả thật có duyên đấy!
Chu Hoàng Sa thản nhiên đáp:
– Nơi này có biết bao người, người có duyên với công tử cũng thật là nhiều.
Hữu Thiện quạt quạt nói:
– Quá khen! Quá khen…
Tiếp đó lại những đoạn đối thoại không đầu không đuôi giữa Hữu Thiện và Chu Hoàng Sa:
– Công tử rất rảnh rỗi?
– Ta thật sự rất bận đó.
– Vậy là vẫn có thời gian để đi xem hội sao?
– Nếu ta nói ta biết tin tiểu thư ở đây mà tìm tới, tiểu thư có tin không?
– Không phải vừa nãy nói là vô tình?
– Ha ha, giả, là giả đó….
…
Thật sự trước đó, Hữu Thiện đã nhìn thấy cảnh Chu Hoàng Sa bị cả toán người quây quanh gây khó dễ. Hắn biết với bản lĩnh của Chu Hoàng Sa, nếu nói bọn người kia có thể ăn hiếp được nàng chi bằng cầu nguyện cho đám người kia còn hơn. Thế nhưng, không hiểu sao bước chân của hắn vẫn hướng tới nơi này, không muốn nhìn cảnh một mình nàng phải chống chọi với mọi thứ…
– Thiên Thực Đường lại ra món mới đó, tiểu thư có dùng thử chưa? Món đó có tên gọi là…
– Tiểu thư có muốn biết nguồn gốc của món này không?
– Chuyện kể là… ngày xửa ngày xưa…