Đâu phải sinh ly tử biệt đâu, chỉ là mây ngày ngắn ngủi, ngoại trừ lúc bị Tư Lệ Đình lăn lộn ra, Tô Cảm Khê cũng ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, sáng sớm phải lên máy bay, cô dậy rất sớm, đêm qua không ngủ ở phòng cô, mà là ở phòng tổng thống của Tư Lệ Đình.
Nép mình vào ngực Tư Lệ Đình, gần như là rúc vào ngực anh, Tô Cảm Khê cũng cảm thấy rất ấm áp.
Loại ấm áp này không phải đến từ cơ thể, mà là từ trái tim, chưa từng có ai cho cô cảm giác như vậy.
Quen biết chú ba chưa lâu, nhưng anh đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim cô.
Những ngón tay của Tư Lệ Đình vuốt ve lưng cô, nhìn thoáng qua trời còn chưa sáng.
“Em dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Dù sao thì lúc ở trên máy bay em cũng sẽ ngủ, em muốn dậy sớm một chút cảm nhận độ ấm trên người anh.
”
Tô Cẩm Khê ghé vào lồng ngực Tư Lệ Đình rầu rĩ nói, trước đây Tư Lệ Đình luôn nói cô là một loại thuốc độc.
Bây giờ cô cho rằng chú ba mới là người có độc, chất độc đã phát tán trong nội tạng của cô rồi.
“Như này Tiểu Tô Tô đã cảm nhận được chưa.
”
Tô Cẩm Khê nghi ngờ, “Thân Thể chú ba rất ấm, sao em có thể không cảm nhận được?”
“Như này mới cảm nhận được nè.
” Tư Lệ Đình xoay người đè cô dưới thân, “Như thế này sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn.
”
Tô Cẩm Khê: “…”
Dù sao thì chú ba luôn có cách để buộc cô phải phạm tội.
“Chú ba, tối qua em đã đền bù hét số lần mấy ngày kia cho anh rồi mà?”
“Lần này coi như là Tô Tô tặng cho anh được không?”
“Còn có thể như thế này à?” Tô Cảm Khê cứng họng, thể lực của người đàn ông này không phải là của người bình thường.
Có lẽ là để nhớ kỹ thân thể cô, lần này động tác của Tư Lệ Đình rất nhẹ nhàng.
Tóc của Tô Cẩm Khê vương vãi trên gối, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Một tiếng đồng hồ cũng đủ để cả hai triền miên, đích thân Tư Lệ Đình ôm cô đi tắm rửa.
Tô Cẩm Khê thay một bộ quần áo thoải mái giản dị, cùng Tư Lệ Đình hôn thật sâu.
“Chú ba, anh nhớ về sớm, em sẽ rất nhớ anh.
”
“Ư, anh sẽ không đưa em ra sân bay, máy bay hạ cánh em liên lạc với anh ngay nhé.
”
Tô Cẩm Khê gật đầu, “Chú ba tạm biệt.
”
Đến đại sảnh, Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ đã đợi sẵn, Tô Cẩm Khê vừa đi đến đã nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Đường Minh.
Vốn dĩ, trợ lý xử lý việc trả phòng, nhưng lần này anh ta mang theo Tô Cẩm Khê, nên tự anh ta làm.
Không kiểm tra thì cũng không sao, kiểm tra rồi mới thấy trong phòng có rất nhiều bao cao su đã sử dụng!
Đường Minh thật sự sắp hỏng rồi, chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi như vậy, cô và người đàn ông đó đói khát đến mức nào!
Tối hôm qua cô rời đi không nói một lời, vốn dĩ Đường Minh đã nghẹn một bụng khí, bây giờ lại bị chuyện này quấy rầy, ngoài mặt Đường Minh tức giận bao nhiêu thì trong lòng cũng tức giận không kém.
Tô Cảm Khê cũng mất đi sự tôn trọng trước kia, dừng lại cách Đường Minh ba bước, nhàn nhạt chào hỏi.
“Đường tổng.
”
Đường Minh phót lờ cô, trực tiếp rời đi.
Tô Cảm Khê nghĩ mình đã từ chối Will, phá vỡ kế hoạch của Đường Minh khiến anh ta rất tức giận.
Bạch Tiểu Vũ là người vui vẻ nhất, xem ra hai người bọn họ cũng không có xảy ra chuyện gì.
“Trợ lý Tô ăn sáng chưa?” Bạch Tiểu Vũ chủ động tiến lại gần Tô Cẩm Khê.
“Lát nữa lên máy bay tôi sẽ ăn sau.
” Tô Cảm Khê lãnh đạm đáp.
Bạch Tiểu Vũ cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô, biết trước đây cô ta nhục mạ cô nhiều lần, vì vậy cô ta không làm thêm những chuyện mắt mặt nữa.
Ba người ba suy nghĩ khác nhau bước lên máy bay.
Lần này Bạch Tiểu Vũ đã chọn chỗ ngồi, Đường Minh ở cùng cô ta, Tô Câm Khê chỉ có một mình.
Đường Minh nhìn lối đi ngăn cách ở giữa anh ta và Tô Cầm Khê, lúc đi bọn họ cũng thế này, lúc về cũng vậy.
Không biết lần này người ở bên cạnh Tô Cẩm Khê là ai, Tô Cảm Khê chán nản nhìn qua tạp chí trên máy bay.
Đột nhiên bên tai tôi có một giọng nam rất hay, “Tiểu thư, phiền cô một chút.
”
Tô Cẩm Khê ngắng đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc.
“Cô Tô.
”
“Anh Có.
”
Lúc trước cô ăn mặc lộng lẫy, nhưng hôm nay chỉ buộc tóc đuôi ngựa lại cúi đầu, lúc đầu Có Nam Thương không nhận ra cô là Tô Cẩm Khê.
Bây giờ nhìn thấy cô anh có chút vui mừng, Tô Cảm Khê cũng hơi kinh ngạc, “Anh Có, anh trở về Trung Quốc à?”
“Đúng vậy, chúng ta thật sự có duyên.
”
Hai người mới quen đã thân, rất nhanh liền trò chuyện với nhau, ở một bên khoé miệng Đường Minh đã phát cáu.
Tô Cẩm Khê dường như không thể tách khỏi đàn ông, một người đi người khác lại tới.
Cố tình cô lại mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng cô lại lạnh lùng với anh ta, hận không thể cách càng xa anh ta càng tốt.
Bạch Tiểu Vũ thấy Đường Minh từ tối hôm qua trở về tâm trạng đã không tốt, bây giờ còn có vẻ tệ hơn.
“Minh, anh làm sao vậy? Là vì không lấy được dự án kia sao?”
Đường Minh vặn chai nước khoáng uống một ngụm, “Ừ.
”
Không lấy được dự án là một mặt, càng tức hơn là vì Tô Cẳm Khê.
Khác biệt với Đường Minh là cuộc hành trình của Tô Cẩm Khê rất thú vị, Cố Nam Thương và cô rất hợp nhau, cả hai vẫn luôn nói chuyện với nhau rất lâu.
Hết lần này tới lần khác, Đường Minh nghiêng người nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Cẩm Khê, trong lòng khó chịu như bị trăm con kiến cắn.
Hai người nói cái gì mà vui vẻ như vậy? Một người xa lạ mà thôi đáng để cô nói chuyện lâu như thế à? Sao cô lại không nói chuyện với anh ta?
Máy bay hạ cánh, nhìn Tô Cẩm Khê và Cố Nam Thương có dáng vẻ lưu luyến không thôi.
“Trợ lý Tô, còn không đi?”
Tô Cảm Khê đành phải tạm biệt, “Anh Cố tạm biệt.
”
Cố Nam Thương lưu luyến nhìn cô rời đi, anh muốn hỏi số điện thoại của cô, nhưng cuối cùng lại không thực hiện bước này.
Tập đoàn Đường thị phải không, bọn họ sẽ luôn có cơ hội gặp lại.
Đường Minh đưa Bạch Tiểu Vũ về nhà, nhưng anh ta và Tô Cảm Khê trực tiếp đến công ty.
Trợ lý Chiêm thông báo có tin khẩn cấp cần phải xử lý, hai người không có thời gian