Vì sao không thích Tô Cẩm Khê, vấn đề này Tô Mộng cũng thực sự không nghĩ tới.
“Tại sao không thích cô ta? Điều này em cũng không biết.
Em chỉ biết từ nhỏ đến lớn ba mẹ đều cưng chiều em.
Em cho rằng là vì em nhỏ hơn nên họ yêu quý em hơn.
Sau khi lớn lên, em dần nhận ra không phải như vậy, ba mẹ em không thích Tô Cẩm Khê từ tận đáy lòng.
Đó không chỉ là không thích, chính xác là chán ghét.” Tô Mộng nghiêm túc trả lời.
Chính vì thế mà cô ta càng không sợ, vì dù sao ba mẹ cô ta cũng không thích cô.
Cho dù cô ta làm gì ba mẹ cũng sẽ đứng về bên cô ta, cho nên Tô Mộng bắt nạt Tô Cẳm Khê khắp nơi.
Nghe thấy hai chữ chán ghét, Đường Minh thật sự không biết Tô Câm Khê đã làm sai cái gì, mà nhà họ Tô sẽ chán ghét một đứa trẻ như vậy.
Có lẽ không phải Tô Cẩm Khê có lỗi, mà là có một lý do đặc biệt.
Nghĩ đến lúc trước khi trở về nhà cô, nhà họ Tô đứng chỉ trỏ Tô Cẩm Khê, không hề có dáng vẻ coi cô là con gái.
Vì nhà họ Tô mà Tô Cẩm Khê mới thoả thuận với anh ta, cố ấy cho rằng cô có thể gánh vác tắt cả.
Cô cho rằng ba mẹ cô không biết, nhưng cô đã nhằm, ngay từ đầu nhà họ Tô đã biết chuyện của anh ta và Bạch Tiểu Vũ.
Cũng biết Tô Cẩm Khê gả vào nhà họ Đường là làm lá chắn cho anh ta, thử hỏi một gia đình bình thường sao có thẻ đồng ý để con gái gả cho anh ta chịu khổ?
Mà hai người kia không chút do dự dứt khoát đồng ý.
Thậm chí còn ký với anh ta ta một hiệp định, Đường Minh vĩnh viễn không quên sắc mặt của hai người.
Lúc đó, anh ta cũng cho rằng Tô Cầm Khê cũng biết chuyện này, cho nên vừa mới bắt đầu anh ta đã thờ ơ với cô.
Đối xử với cô như những người nhà họ Tô, đều vì lợi ích và tiền bạc nên mới đồng ý ở cùng anh ta.
Sau đó, cô chủ động yêu cầu anh ta không được nói với ba mẹ cô, sợ họ sẽ đau lòng cô.
Vốn dĩ Đường Minh tưởng cô cố ý giả vờ trước mặt anh ta, sau này thông qua những biểu hiện đó, anh ta mới có chút thay đổi thái độ đối với Tô Cảm Khê.
Cô khác với nhà họ Tô, cô thật tâm vì nhà họ Tô mà đồng ý gả cho mình.
Mà cô cũng không biết anh ta và ba mẹ cô đã ký một hiệp định đặc biệt khác, bị nhà họ Tô bán đi, mà cô vẫn còn khắp nơi suy nghĩ cho nhà họ Tô.
Trên đời này còn có ai ngốc hơn cô? Ngốc đến mức khiến người khác đau lòng, thấy bát lực.
Có lẽ chính vì sự ngốc nghéch của cô mà anh ta dần dần nảy sinh tình cảm với cô, cô vô cùng trong sáng, ngây thơ, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời, không nên sinh ra trong nhà họ Tô.
Thấy Đường Minh không nói gì, Tô Mộng tưởng anh ta đã đồng ý, cô ta lại ôm Đường Minh.
“Anh rễ, tối hôm qua anh thật lợi hại, Mộng nhỉ rất thích.”
Đường Minh nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười cố ý lấy lòng này, anh ta chỉ là đang suy nghĩ một vấn đề.
Cũng là chị em mà sao chẳng giống nhau chút nào, từ ngoại hình đến tính tình, đặc biệt là tính cách.
Khi anh ta nhìn Tô Cầm Khê, tâm anh ta sẽ bắt giác xúc động, thấy Tô Mộng anh ta chỉ có chán ghét.
Ví dụ như bây giờ, chỗ nào bị cô ta chạm vào cũng khó chịu như bị kiến bu kín.
“Tô Mộng, cô biết tôi ghét nhất là chuyện gì không?” Đường Minh bình tĩnh hỏi.
“Anh rễ, anh ghét cái gì?” Tô Mộng giả vờ ngây ngô hỏi.
Đường Minh đẩy gọng kính theo thói quen, phát hiện sống mũi không có gọng kính.
ý Đôi mắt của anh ta nhìn thắng vào Tô Mộng, không có mắt kính che lắp, Tô Mộng càng có thể thấy được sự lạnh lẽo trong con ngươi đó.
Nó xuyên qua cơ thể cô ta như một thanh gươm sắc lạnh, khiến cô rùng mình.
“Tôi ghét nhất là bị người khác tính kế, Tô Mộng, nếu cô đã có can đảm tính kế tôi, thì phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả khi tính kế tôi.”
Tô Mộng vốn tưởng cô ta đã trao hết thân thể mình cho anh ta thì Đường Minh sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng không ngờ anh ta lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.
“Anh, anh rễ, không phải tối qua anh rất vui sao?”
Đường Minh cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi rất vui vẻ, bởi vì tôi tưởng cô là Tô Cẳm Khê.”
“Anh rễ, bọn em đều họ Tô, chẳng lẽ là kỹ thuật của em không tốt sao?”
“Tô Mộng, cô chỉ làm tôi thấy buồn nôn thôi, cô có tin bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm nhà họ Tô các người đang lung lay xong đời không?”
Vốn dĩ Đường Minh cũng không khiêm tốn quân tử như vẻ bề ngoài, anh ta trẻ tuổi như vậy đã có thể khiến cho lão gia tử giao tập đoàn Đường thị cho anh ta, anh ta cũng không phải không có năng lực.
‘ “Anh rễ, anh, sao anh có thể như thế này? Chẳng lẽ em thật sự không bằng Tô Cẩm Khê?”
“Tô Mộng, ngay cả một ngón tay của cô ấy cô cũng không bằng, cô lấy cái gì mà so với cô ấy?”
“Anh rẻ…” Tô Mộng không ngờ anh ta lại vô tình lãnh đạm như vậy.
Đường Minh sạch sẽ lưu loát rời khỏi giường bước vào nhà tắm, phảng phát như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tô Mộng nhìn người đàn ông đứng trước giường đang thong thả ung dung mặc quần áo, dáng người hoàn mỹ cân đối.
Nghĩ đến hôm qua thân này ẳn chứa sức mạnh, Tô Mộng si mê nhìn anh ta.
Nếu có thể biến anh ta hoàn toàn trở thành người đàn ông của mình thì tốt biết bao, anh rễ, em sẽ không buông tha anh, nhất định sẽ không!
“Nói như vậy là anh rễ không muốn thừa nhận chuyện tối qua.”
Đường Minh ưu nhã cài nút cuối cùng, từ từ nghiêng người về phía Tô Mộng.
Tô Mộng nhìn thấy gương mặt tuấn tú càng ngày càng gần mình, tim cô ta càng đập nhanh.
Đường Minh lấy ngón tay véo cằm cô ta, một tay đặt ở bên người cô ta, tư thế giữa hai người rất mập mờ.
“Anh rễ, em biết ngay là anh sẽ không tuyệt tình như vậy mà.”
Khoé môi Đường Minh nhéch lên một nụ cười, giống như dáng vẻ thường ngày.
“Tô Mộng, tối qua cô lấy danh nghĩa của chị mình quyến rũ tôi, chủ động bò lên giường