Mặc dù trước mặt Tư Lệ Đình Tô Cẩm Khê vẫn mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra cô rất yếu đuối.
Tư Lệ Đình dỗ cô ngủ rồi rời mới khỏi phòng bệnh, tìm máy tính để xem nội dung trong thẻ nhớ.
Đừng nói là Tư Lệ Đình ngay cả Lâm Quân ở bên cạnh theo dõi tất cả quá trình cũng cảm tháy rất khó chịu.
“Cô Tô thật tàn nhẫn với bản thân mình.”
Mặt Tư Lệ Đình đã lạnh như băng ngàn năm, nói từng chữ một: “Lúc trước tôi nói trả lại cô ta gấp mười lần, xem ra bây giờ tôi phải trả lại cô ta gắm trăm lần mới đủ!”
“Cậu chủ, lần này tôi sẽ không cản anh.
Quả thật Lâm Phi Phi này không phải là người, anh nói xem đều là phụ nữ như nhau, sao cô Tô lại lương thiện như thiên sứ, mà cô ta lại độc ác như vậy.”
Trước đây, mỗi lần Tư Lệ Đình tức giận, Lâm Quân đều sợ anh chơi quá mức, lần này ngay cả Lâm Quân cũng không bỏ qua được.
Một người phụ nữ có ý đồ nham hiểm như Lâm Phi Phi thật sự đáng chết một nghìn lần.
Tư Lệ Đình xem thông tin của nhà họ Lâm mà Cố Nam Thương đưa, trong đó nói trước đây mẹ của Lâm Phi Phi là một người bán rượu.
Sau đó, bà ta cấu kết làm bậy với ông Lâm và có Lâm Phi Phi.
Thủ đoạn của bà ta cũng rất lợi hại, lúc đầu Lâm Phi Phi chỉ là đứa con ngoài giá thú.
Lúc Lâm Phi Phi học đại học ông Lâm mới chính thức ly hôn cưới mẹ cô ta, lúc này Lâm Phi Phi mới có thân phận là cô chủ nhà họ Lâm.
“Nhà họ Lâm này có phải là tập đoàn Lâm thị mấy ngày trước cũng muốn hợp tác với chúng ta không?” Tư Lệ Đình hơi có ấn tượng.
“Vâng thưa cậu chủ, có hàng chục công ty lớn nhỏ đến nói về dự án đó, trong đó bao gồm cả tập đoàn Lâm thị.”
“Lâm Viễn Nam tôi có chút ấn tượng.
Người cũng không tệ, đáng tiếc lại sinh ra một cô con gái không ra gì.
Tôi nhớ tập đoàn Lâm thị chủ yếu dựa vào chăm sóc da và làm đẹp, đúng không?”
“Vâng, nhà của họ được coi là một thương hiệu tương đối tốt trong số các sản phẩm trong nước.
Đã có lịch sử hơn 30 năm, hai năm nay mới phát triển theo hướng ngành bắt động sản.”
“Một thương hiệu có thể có lịch sử hơn 30 năm không phải là chuyện đơn giản.”
Tư Lệ Đình thì thầm, anh cầm bật lửa, bật lửa.
“Cậu chủ muốn xuống tay từ doanh nghiệp của Lâm thị?”
“Sở dĩ cô ta kiêu ngạo như vậy là bởi vì cô ta có chỗ dựa là nhà họ Lâm.
Tôi muốn xem cô ta sẽ như thế khi mất đi chiếc ô của mình.”
Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức làm cháy thông tin của nhà họ Lâm, ánh lửa lóe lên trong mắt Tư Lệ Đình.
“Cây lớn đã phát triển trong nhiều năm nay bị phá hủy.
Cảnh tượng kia chắc rất độ sồ.
Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy, ha…”
Lâm Quân có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ trên người Tư Lệ Đình, anh ta lập tức rùng mình.
Cô Tô chính là báu vật vô giá trong lòng Tư Lệ Đình, lần này nhà họ Lâm xong đời rồi.
Tô Cẩm Khê nằm trên giường đã ngủ say, không hề biết những chuyện mưa gió bên ngoài kia.
Tư Lệ Đình nằm xuống bên cạnh cô, “Tô Tô, cho dù trở thành kẻ thù của cả thế giới, anh cũng sẽ bảo vệ em thật tốt.
Em chỉ cần che mắt, bịt tai, giữ được sự đơn thuần, hạnh phúc cả một đời là được.”
Mặt trời vừa lên, ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa kính rơi vào người phụ nữ trên giường.
Dưới ánh nắng mặt trời làn da trắng của Tô Cẩm Khê trỏ nên cực kỳ trong suốt, hàng mi dày của cô tạo nên một vòng sáng.
Lâm Quân xuất hiện ở cửa, “Cậu chủ, Đường tổng đến.”
Ngày hôm đó ở trên du thuyền giữa hai người không xảy ra tình huống chiến đấu kịch liệt, lúc này Đường Minh xuất hiện ở đây không biết là tốt hay xấu.
Anh ta vẫn mặc bộ đồ trắng, gọng kính bạc lấp lánh ánh bạc dưới nắng.
Gương mặt anh tuấn nhã nhặn, khiêm tốn như trước, khóe miệng hơi nhếch lên, “Chú ba.” Ngay cả giọng điệu cũng giống như lúc trước.
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tô Cẩm Khê thức giấc, dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.
Nhìn thấy Đường Minh ở cửa Tô Cẩm Khê hơi xấu hổ.
Mặc dù Tư Lệ Đình đã nói với anh ta về chuyện của hai người bọn họ, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Đường Minh.
“Đường tổng.”
Đường Minh chậm rãi đi tới, “Cầm Khê, sức khỏe của em thế nào rồi?”
“Tôi, tôi đỡ hơn rồi.” Tô Cẩm Khê không tự nhiên đáp lại.
“Nếu cậu đến thăm cô ấy, bây giờ cậu cũng đã thăm xong cậu đi được rồi.”
Tư Lệ Đình không thích ánh mắt Đường Minh nhìn Tô Cẩm Khê, đó không phải là anh mắt mà trước đây cậu ta nhìn Tô Cảm Khê.
Đường Minh nhoẻn miệng cười: “Không ngờ chú ba còn có một mặt dịu dàng như vậy.
Ông nội đã tìm rất nhiều thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối cho chú.
Chú đã từ chối ông nội nhiều lần, dẫn đến người trong nhà họ Đường còn tưởng chú bị bệnh kín, hoá ra không phải vậy.”
Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Tôi có mắc bệnh kín hay không có lẽ Tô Tô là người biết rõ nhất.
Có cần tôi đích thân nói với cậu không? Cháu trai.”
Cả Tô Cẩm Khê và Lâm Quân đều cảm nhận được mùi thuốc súng trong phòng này, mặc dù từ trước Đường Minh có quan hệ không tốt với Tư Lệ Đình, nhưng anh ta sẽ không cố ý chọc tức Tư Lệ Đình.
Rốt cuộc là Đường Minh đã khác trước, chẳng lẽ nguyên nhân không giống trước kia là có liên quan đến Tô Cẩm Khê?
Nghĩ đến đây ánh mắt Tư Lệ Đình càng lạnh, một người đàn ông thay đổi vì một người phụ nữ thì chỉ có một lý do.
Đường Minh đẩy gọng kính, “Chú ba, hôm nay tôi đến đây không phải là thăm Cẩm Khê.”
“Ò? Chẳng lẽ cháu trai đến gặp chú ba à?”
“Tôi đến đây đón vợ tôi về nhà, Cẩm Khê, về nhà cùng tôi, tôi đã thuê bác sĩ tư nhân cho em rồi.
Trước khi tới đây tôi đã xem bệnh án của em, việc bây giờ em cần phải làm là tĩnh dưỡng thật tốt.”
Tô Cẩm Khê có hơi khó hiểu, “Tôi nên tĩnh dưỡng, anh nói về nhà là nói về nhà nào?” Sao cô cảm thấy Đường Minh cứ là lạ?
“Đương nhiên là về nhà của hai chúng ta rồi, đồ ngốc.” Đường Minh cưng chiều nhìn cô.
“Đường tổng, anh bị sao vậy? Sao lại nói những lời kỳ lạ như vậy?” Tô Cẩm Khê có chút không hiểu ý đồ