Tô Cảm Khê uống rượu xong rất ngoan ngoãn, giống như: một chú mèo con nằm trong ngực anh mà ngủ.
Tư Lệ Đình ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Tô Tô, em sẽ không rời bỏ anh đúng không?”
Tô Cẩm Khê dường như có thể nghe thấy được, có gắng mở đôi mắt buồn ngủ, mờ mịt của mình, mơ mơ màng màng hỏi lại anh: “Chú ba, chú có chuyện gì vậy?”
“Tô Tô, em sẽ rời bỏ anh sao?”
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào không ổn định lắm, lúc sáng lúc tối, Tô Cảm Khê không nhìn rõ được mặt của Tư Lệ Đình nhưng cô có thể cảm nhận được sự bi thương tràn ngập trên người anh.
“Chỉ cần chú ba không bỏ em, em mãi mãi không rời bỏ chú ba.
” Tô Cẩm Khê đưa ngón tay út ra: “Không tin thì chúng ta ngoắc tay đi.
”
Trẻ con như vậy sao, Tư Lệ Đình chậm rãi đưa ngón út của mình ra ngoắc vào ngón út của Tô Cẩm Khê.
*Đã giao hẹn với nhau rồi, mãi mãi không được rời bỏ anh.
”
“Ừm, đã giao hẹn rồi.
” Tô Cẩm Khê nói xong lại nghiêng đầu ngả vào lòng anh rồi tiếp tục ngủ.
Hậu quả của việc uống say chính là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ và quay cuồng, Tô Cẩm Khê yếu ớt mà nằm ườn trên giường.
“Chú ba, em khó chịu quá…”
Tư Lệ Đình xoa nhẹ huyệt Thái Dương cho cô: “Trước đây chưa từng uống nhiều rượu như vậy sao?”
“Vâng, em rất ít khi uống rượu, tôi hôm qua là do quá vui vẻ, mà tại sao chú không nói cho em biết chú là T sớm hơn?” Tô Cảm Khê quàng hai tay vào cổ anh, leo lên người anh mà đung đưa.
Tư Lệ Đình hơi nhếch khóe miệng, khi đó trong lòng em không có anh, nói với em cũng không có tác dụng gì, biết đâu em còn vì thế mà nghỉ chơi với anh thì sao?”
“Chú ba, em cảm thấy mọi việc xảy ra trên đời này đều rất kì diệu, Thương Hải là Cố Nam Thương, chú có biết không, đêm mà em ở Mỹ cũng đã gặp qua anh ấy.
Chúng ta còn cùng nhau ăn trong một nhà hàng, nhưng lúc đó chúng ta lại không biết thân phận của đối phương, sau đó bởi vì một chuyện bất đắc dĩ, trời xui đất khiến thế nào mà anh ấy lại là người cứu em, từ đó chúng em quen được nhau.
”
Tô Cảm Khê kể về những chuyện đã trải qua cùng Cố Nam Thương quả thực rất đặc sắc.
Những ngón tay của Tư Lệ Đình lướt trên mặt cô: “Tô Tô, anh không thích em nhắc đến bất cứ người đàn ông nào khác ở trước mặt anh.
”
“Được, về sau em sẽ không nhắc tới nữa, a… Đã tám rưỡi rồi, sao chú ba không gọi em dậy sớm hơn?” Tô Cảm Khê nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi giường.
“Không cần phải vội vàng như thế, hôm nay anh không cần phải tới công ty, anh đã hẹn gặp Cố Nam Thương, Tô Tô, hôm qua trong lúc em uống say, anh và cậu ta đã bàn chuyện hợp tác làm ăn.
”
Động tác của Tô Cẩm Khê hơi dừng lại: “Chú ba, vậy anh ấy trả lời như thế nào?”
“Cậu ta khá gian xảo, lúc ở bữa tiệc nói là không nhắc đến chuyện công việc, bảo anh hôm nay tới bàn bạc lại, đồng thời còn hẹn luôn cả Đường Minh.
” Tư Lệ Đình trầm giọng nói.
“Hả? Cố tổng lại đang chơi trò quái gì vậy?”
“Tới đó mới biết được, những chuyện có thẻ phát sinh anh cũng chưa nghĩ tới, tâm tư của Có Nam Thương thâm sâu khó lường, anh không đoán được.
”
“Vậy để em chuẩn bị một chút, chúng ta nhanh chóng xuất phát, nếu không sẽ trễ giờ mắt.
”
Tô Cẩm Khê nhanh chóng đứng dậy rửa mắt chải đầu, trang điểm một chút cho gương mặt có sức sống hơn, thời điểm cô đi ra ngoài đã là một bộ dáng tươi mới hơn hẳn.
Hai mắt Tư Lệ Đình sáng lên, “Tô Tô của anh đúng là có năng lực khiến cho người ta cảm thấy vui mừng bát ngờ.
”
“Tổng giám đốc, bây giờ anh có thể gọi em là thư kí Tô.
”
Tô Cẩm Khê cười một cách tinh nghịch, mở cửa xe cho Tư Lệ Đình: “Tổng giám đốc, mời vào.
”
Tư Lệ Đình khẽ cười, kéo cô vào trong lòng, ôm vào trong xe.
Tô Cẩm Khê hét lớn một tiếng, hai tay vòng qua cổ anh: “Chú ba, chú muốn hù chết em à, ở những nơi như thế này cũng không được tùy tiện làm như vậy, em là thư kí của chú.
”
“Ngốc thật, em không biết thư kí đều là tình nhân bí mật của mấy boss sao?”
Tô Cẩm Khê không hài lòng với danh xưng tình nhân: “Tình nhân mãi mãi không thể công khai với mọi người.
”
“Anh sẽ mau chóng cho em danh phận thích đáng, Tư phu nhân.
” Trong mắt Tư Lệ Đình bỗng lóe lên một tia kiên định.
Chỉ cần lần này có thể giành lại hạng mục từ trong tay của Đường Minh, như vậy Đường Minh sẽ không còn bắt kì lợi thế nào để đem ra trao đồi.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của anh, Tô Cẩm Khê gật đầu, “Dạ, em tin chú ba.
”
Đường Minh ở bên này cũng đã chuẩn bị rất kĩ càng, thư kí Chiêm đi theo Đường Minh lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng vội vã này của Đường Minh.
“Đường tổng, trên trán anh đều là mồ hôi, anh lau qua đi.
”
Đường Minh rút chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, lau đi những giọt mồ hôi lắm tắm trên trán, “Thư kí Chiêm, anh nói xem tôi có giành được phần thắng không?”
cuộc thì trong thâm tâm Có Nam Thương đang nghĩ gì?
Hai người ở hai phe đối đầu nhau cùng đi vào phòng, Có Nam Thương đã ngồi ở bên trong chờ đợi từ lâu.
“Có tổng.
” Mặc dù trong lòng Đường Minh có chút bất mãn với Cố Nam Thương vì đã gọi cả Tư Lệ Đình tới đây nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười tiêu chuẩn.
Còn Tư Lệ Đình quanh năm cũng chỉ có một vẻ mặt, cho dù anh có việc cần nhờ người khác giúp đỡ cũng không bao giờ khom lưng cúi đầu.
Cố Nam Thương hướng ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm Khê: “Em vẫn ổn chứ? Để anh kêu người làm cho em một bát cháo, ăn vào sẽ tốt cho dạ đày.
”
“Buổi sáng thì có hơi đau đầu nhưng bây giờ thì em đỡ nhiều rồi.
” Sau khi Tô Cẩm Khê biết anh là Thương Hải, thái độ của cô với anh cũng không còn thân thiết như trước nữa.
Ánh mắt Tư Lệ Đình lộ rõ vẻ không vui, Đường Minh cũng tò mò muốn biết quan hệ của Tô Cảm Khê và Cố Nam Thương có phải đã tốt hơn trước rồi hay không.
Ba người cùng thích một cô gái, bầu không khí bỗng trở: nên xấu hỗ vô cùng.
“Mọi người ngồi xuống trước đi, ngày hôm nay gọi hai người tới đây cũng đồng nghĩa với việc tôi muốn giao lại hạng mục này cho Đế Hoàng hoặc công ty nhà họ Đường.
”
Tuy nói là chọn một trong hai công ty nhưng đáy lòng của con người