Nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Đường Minh, Tô Cẩm Khê cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Nếu là như vậy thì không còn gì tốt bằng.” Cô không muốn củng Đường Minh cá chết lưới rách.
“Cẩm Khê, anh đồng ý ly hôn với em.
Bây giờ em đã có người mình thích, chắc chắn em không muốn diễn kịch với anh như trước nữa.”
“Xin lỗi, Đường tổng.”
Đường Minh cười nhẹ nhàng: “Không có gì mà phải xin lỗi, anh thừa nhận lúc đó anh cưới em là có mục đích.
Ngoài hùa theo người nhà họ Đường ra, còn có chuyện cổ phần, em không nợ anh gì cả, bây giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là nghĩ ra cớ ly hôn.”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết Đường Minh là vì vấn đề cổ phần, quả nhiên trong gia đình giàu có này không có ai đơn giản.
“Tôi xin lỗi anh về chuyện này, là tôi không tuân thủ thoả thuận, anh cứ nói tôi ngoại tình đi, dù sao chuyện giữa tôi và chú ba họ cũng sẽ sớm biết thôi.”
“Cẩm Khê, em vẫn đơn thuần như vậy, lý do gì thì giao cho anh, ngày mai 9 giờ chúng ta gặp nhau tại cục dân chính.”
“Cảm ơn Đường tổng.” Cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng yên tâm.
Cô nấu một số món gia đình, Đường Minh rót cho cô một ly nước chanh, anh ta uống rượu vang đỏ.
“Lúc trước không phải em muốn nghe chuyện của anh và Bạch Tiểu Vũ sao?”
“Ừm, nếu không phiền anh cứ nói đi.” Tô Cẩm Khê thực sự rất tò mò, trước khi cô xuất hiện, Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh có quan hệ rất tốt.
“Tiểu Vũ là bạn học thời đại học của anh.
Thực ra, ngay từ đầu anh đã không thích cô ấy, cho đến khi có chuyện.”
“Có chuyện gì?”
“Đó là lúc tốt nghiệp, anh hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện cho rõ, anh từ chối cô ấy, cô ấy đau lòng rời đi, trên đường về nhà cô ấy xảy ra chuyện.”
“Hả?” Tô Cẩm Khê vừa nghe thấy tim như bị rơi xuống, “Cô ấy bị sao?”
“Cô ấy bị máy tên lưu manh… vấy bẩn.”
Tô Cẩm Khê khó có thể tưởng tượng một người phụ nữ sẽ trải qua những điều đó như thế nào, cô không biết nên nói gì.
“Lúc đó, cô ấy chuyển từ một cô gái thành một người phụ nữ, cô ấy đã trải qua một cú sốc lớn.
Anh thấy áy náy, nếu anh không hẹn cô ấy ra ngoài thì những chuyện này đã không xảy ra.
Bởi vì tinh thần bát ổn cô ấy được đưa vào bệnh viện điều dưỡng, anh cảm thấy rất áy náy nên thường xuyên đến thăm cô ấy.
Tối hôm đó là sinh nhật của cô ấy, anh và cô ấy đã uống rất nhiều rượu, uống rượu làm chuyện xấu, vì vậy bọn anh xảy quan hệ.
Nghĩ cô ấy bị hại là do anh, anh lại làm như vậy với cô ấy, anh nên chịu trách nhiệm với cô ấy.”
“Cho nên từ lúc bắt đầu, anh chỉ áy náy nên mới chịu trách với cô Bạch?”
“Ừ, anh cũng không có nhiều hứng thú với phụ nữ, cô ấy là người duy nhất, bởi vì xuất thân của cô ấy không tốt nên bị mẹ anh ngăn cản.
Vì để có được cổ phần làm ông nội vui vẻ, anh đã nghĩ đến việc tìm một lá chắn, cho đến khi gặp em, anh mới biết tình yêu đích thực là gì.
Đối với Bạch Tiểu Vũ anh luôn cảm thấy áy náy, nhưng đó không phải là tình yêu, là chuyện anh đã sai nhiều năm như vậy.” Đây là chuyện mà gần đây Đường Minh mới biết TỐ.
“Đường tổng… vậy anh…”
“Anh và Bạch Tiểu Vũ đã không thể trở lại như xưa.
Nhà họ Đường sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy, cho dù anh có ly hôn với em thì anh và cô ấy cũng sẽ không như trước nữa.”
Thật khó để Tô Cẩm Khê nhận xét Đường Minh là người như thế nào, anh ta vì áy này mà có thể tốt với một người phụ nữ.
Cũng đã từng muốn cá chết lưới rách với Tư Lệ Đình, nhưng lúc này anh ta nói sẽ buông tha cô.
Anh ta vừa thiện vừa ác, tốt và xấu, rốt cuộc anh ta là người tốt hay người xấu?
“Đường tổng, trước đây tôi rất hận anh, nhưng lúc này tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho anh.” Tô Cẩm Khê mỉm cười.
Đường Minh rất thích nụ cười ấm áp của Tô Cẩm Khê, “Cẩm Khê, hy vọng người đó luôn có thể khiến em cười như thế này.”
“Chú ba nhất định sẽ làm được.”
Đường Minh nâng ly, “Anh không muốn làm kẻ thù của em, sau này chúng ta làm bạn được không?”
“Được.”
Bữa cơm này cả hai người họ ăn uống rất thoải mái, những nút thất trước đó của họ đã được cởi bỏ, mới 7 giờ Tô Cẩm Khê đã nói lời tạm biệt.
Đường Minh có hơi mắt mác, “Cẩm Khê, sau này… em có thể ăn với anh một lần nữa không?”
Trong mắt anh ta có một tia cô đơn, Tô Cẩm Khê nghĩ Đường Minh cũng không dễ dàng đi trên con đường này.
Cô gật đầu, “Được, lần sau tôi và chú ba sẽ ăn cùng anh.”
“Chú ba thì thôi đi, anh và chú ta không có tiếng nói chung.” Đường Minh tỏ vẻ rât chán ghét.
Tô Cẩm Khê che miệng cười, “Bạn bè muốn hòa thuận thì phải từ từ, làm sao biết được phải không? Dù sao chú ba cũng không lớn hơn anh máy.
Theo tôi thấy, hai người có nhiều điểm chung, nếu không hôm nào tôi nâu cơm mời anh đến.”
Sau bữa ăn, Tô Cẩm Khê và Đường Minh đã trở thành bạn tốt của nhau.
Cả hai đều tận hưởng kiểu quan hệ này, tốt hơn nhiều so với mối hận thủ trước đó.
“Nói rồi đó, đến lúc đó anh đến em không được đuổi anh đi đâu nhé.”
“Ừ, tối mai thì sao? Vừa hay mai là cuối tuần, tôi đã hứa với chú ba tôi sẽ nấu cơm cho anh ấy.”
“Được, ngày mai gặp.”
Đường Minh tiễn cô ra ngoài, xe của Tư Lệ Đình đã dừng cách đó không xa, Tô Cẩm Khê mỉm cười chào tạm biệt Đường Minh.
Cửa xe vừa mở ra, thân ảnh Tô Cẩm Khê lập tức bị kéo vào, Tư Lệ Đình mặt lạnh không lên tiếng.
“Chú ba, có chuyện gì vậy?” Tô Cảm Khê chọc vào ngực anh.
Tư Lệ Đình giận dỗi kiêu ngạo rất đáng yêu, không trả lời, nhưng bàn tay đang ôm eo Tô Cẳm Khê ôm rất chặt.
Tô Cẩm Khê choàng qua vai Tư Lệ Đình, cánh tay móc cổ anh, “Chú ba, anh đang tức giận?