Một vài người nhìn về hướng phát ra âm thanh và không biết ai đó đã vào trong cửa hàng từ khi nào.
Dáng người cao, khuôn mặt vô cùng thanh tú sắc nét đường nào ra đường nấy nhưng phảng phát khí lạnh lùng, trên người khoác một bộ vest Tây được ủi phẳng phiu không hề có một ít nếp nhăn nào, dưới chân đi đôi giày da được làm bằng thủ công cao cấp của Ý kết hợp với chiếc quần Tây cũng thẳng thớm không kém ôm sát vào thân lộ ra đôi chân thon dài của anh.
Từ khi bước vào trong tiệm là lúc khí lạnh bắt đầu tỏa ra từ xung quanh anh đó, anh bước đến chỗ nào là giống như thống lĩnh cả thiên hạ chỗ đó, không có ai dám tới gần nửa bước.
Xung quanh đã có người nhận ra lai lịch của anh thót lên: “Chủ, chủ tịch!”
Nghe nói hôm nay chủ tịch sẽ đích thân xuống kiểm tra tiến độ công việc, trước đó anh đã cùng người phụ trách khu mua sắm cùng nhau đi lên tầng cao nhất.
“Tôi nói là đưa cho cô ấy.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhìn nhân viên bán hàng nói.
“Vâng thưa chủ tịch.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Cầm Khê khi nhìn thấy Tư Lệ Đình là chạy trốn! Làm sao mà ở đây vẫn còn gặp được anh ấy, tại sao bản thân lại đen đủi như vậy chứ?
Nhìn thấy Tô Cầm Khê đang hướng về phía cửa đi ra, anh tỏ ra dáng vẻ lười biếng nói với cô: “Không phải là muốn thử quần áo ư?”
“Bây giò đột nhiên không muốn thử nữa rồi.
Chủ tịch, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.” Tô Cầm Khê vốn dĩ là không muốn ở chỗ chốn đông người gọi anh là chú ba bởi vì sợ người khác sẽ hiểu lầm không hay.
“Muốn chết có phải không?” Tư Lệ Đình liếc nhìn những nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, mấy người đó lập tức hiểu được suy nghĩ của anh.
“Thưa cô, tôi thấy vóc dáng của cô đẹp như vậy chắc chắn mặc chiếc váy này sẽ rất hợp đó ạ.
Hay là cô vào mặc thử xem.” Vài người ban nãy còn ra mặt khinh dễ cô bây giờ lại lúng ta lúng túng nhanh chóng đẩy cô vào phòng thay đồ để thử váy.
Thái độ bây giờ so với lúc trước thực sự thay đổi 180 độ cách xa vạn dặm.
Tô Cẩm Khê bị người ta đầy vào phòng thay đồ nghĩ thôi vậy đằng nào cũng vào đây rồi, cô thử chiếc váy này xong rời đi luôn cũng chưa muộn.
Nhân tiện lúc đó cô cầm thẻ giá tiền nhìn qua, 4888, thế thì tiền gửi tiết kiệm 5.
nhân dân tệ của cô trong phút chốc chỉ còn hơn 100 thôi! Tô Cẩm Khê thay xong váy bước ra ngoài cùng tâm trạng vô cùng đau đớn.
Nếu như bộ váy đỏ trước đó cô mặc không có gì đặc biệt thì khi mặc lên bộ váy màu hồng này lại là một kiểu dáng khác, mang đến một phong cách hoàn toàn khác biệt chính là sự dịu dàng đem theo sự thuần khiết trong trắng thơ ngây.
“Wow, bộ váy này đã được treo trong tiệm từ rất lâu rồi, màu hồng phần thực ra rất là kén người mặc.
Tiểu