“Cô cái con nhóc chết tiệt, Tư Lệ Đình không cho tiền quà cưới, bây giờ chỉ muốn chia một nửa tiền quà mà thôi, không muốn cho đồng nào mà cưới được cô, không có chuyện tôt như thê đâu.
”
Tô Cẩm Khê biết ngay là bà ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi cô về nhà, nói đi nói lại vẫn là vì tiền, vì có thể lấy được từ trên người cô một khoản.
Trong mắt bà ta không hề có cái gì gọi là tình thân, Tô Cẩm Khê cười lạnh nhìn ba người bọn họ.
“Nhà họ Tô, xem ra tôi thật sự lĩnh giáo được rồi.
”
Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phòng, mẹ Tô muốn vắt kiệt chút giá trị sử dụng cuối cùng của cô.
Vốn cô tưởng đã nhìn ra bộ mặt thật của họ, nhưng bây.
giờ cô mới biết giới hạn của bọn họ thậm chí còn thấp hơn cô nghĩ.
Một gia đình như vậy thực sự không có gì phải hồi tiếc, Tô Cẩm Khê trở về phòng, yên lặng chờ đợi ngày mai.
Mẹ Tô tức giận đến mức ném bát ném đũa, “Các người xem cô ta có thái độ gì? Cô ta dám hất mặt với tôi? Nếu không phải tôi nuôi cô ta lớn thế này, thì cô ta đã chết lâu rồi! Cho ăn không một kẻ vong ân bội nghĩa.
”
Từ đầu đến cuối Tô Mộng vô cùng trầm mặc, cảm thấy được trong lời nói có cái gì, “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
“Không, không có gì, mẹ bị cô ta chọc tức nên nói bậy thôi.
”
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ dạy dỗ Tô Cẩm Khê, con đĩ này.
”
Trong mắt Tô Mộng xẹt qua tia lạnh lùng.
“Mộng nhi, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Mẹ đã nói với con là Tư Lệ Đình không dễ chọc.
” Mẹ Tô thấy biểu hiện của Tô Mộng không đúng, liền vội vàng khuyên nhủ.
“Ôi, mẹ, con có chừng mực, vứt hết thức ăn này đi.
”
“Vứt hết làm gì? Chúng ta còn chưa ăn cơm.
” Mẹ Tô oán trách nhìn Tô Mộng, không phải cô ta không biết tình hình hiện tại của nhà họ Tô, còn lãng phí như vậy.
“Mẹ, hai người vẫn không nên ăn món này.
” Tô Mộng cười.
Tô Cẩm Khê ở trong phòng không được bao lâu, mí mắt càng ngày càng nặng, cả người ngã lăn ra giường.
Ý thức không rõ cô dường như nghe thấy tiếng ai đó nói: “Tô Cẩm Khê,