Những người đang bàn tán xôn xao trước đó nghe thấy giọng nói của Tô Cẩm Khê cất lên thì lập tức im bặt, sắc mặt đổi thành vẻ trìu mến.
“Tiểu Khê về rồi à? Mau vào nhà đi!”
“Phải để cả nhà đợi lâu rồi, trên đường gặp chút tắc đường nên muộn giờ mới về đến nhà.” Tô Cầm Khê tuy có chút không vui nhưng cô có thể hỏi cảm giác phải đợi chờ lâu nên sinh ra nóng nảy của bọn họ, vì thế cô cũng không buồn trách bọn họ.
“Không sao không sao.
Chúng ta cũng vừa mới đến thôi.
Đúng rồi, sao có mỗi mình cháu về nhà thế? Cậu Đường đâu?”
Nhà họ Tô đang trên bờ vực phá sản, nếu như không phải vì 30 triệu nhân dân tệ của Đường Minh cung cấp cho để nhà họ Tô tạm thời có thể giữ lại công ty, thế nhưng được thế thì tình hình vẫn không khá lên được, nếu muốn tiếp tục hoạt động thì cần phải tiếp tục rót vốn thêm vào.
Mắấu chốt đó chính là năm qua nhà họ Tô đều đã bôn ba khắp nơi để vay tiền người ta rồi, công ty cũng bị vướng vào tội ác hoặc những tin đồn không hay, làm việc gì cũng mắt trắng hay lỗ nặng, số tiền vay được cũng tiêu xài một cách hoang phí.
Không dễ dàng gì Tô Cảm Khê mới tìm được một mối quan hệ tốt như thế, và tất nhiên bọn họ đều muốn chiếm đoạt món hời béo bở này, không gì khác chính là tiền của nhà họ Đường.
“Chắc không phải cậu Đường không về cùng cháu đó chứ?”
Khuôn mặt trước còn tươi cười chào đón của người dì trong nháy mắt trở nên đen sầm lại.
: ; “Anh ấy…” Tô Cầm Khê vốn dĩ muốn nói rằng anh ta đã đến, còn đang ở bãi đậu xe, sợ mọi người chờ đợi lâu nên mới chạy nhanh trước vào nhà, thế nhưng cho đến hiện tại có thể thấy bọn họ thực ra không hề hoan nghênh cô trở về.
“Tiểu Khê, sao cậu Đường lại không đến chứ? Ngay cả nghi thức về thăm bố mẹ vợ mà cậu ta cũng không về, như thế khác gì là cậu ta không hề để nhà họ Tô chúng ta trong mắt hả?”
“Có phải cháu đã làm gì đắc tội đến cậu ta không hả? Đã kết hôn rồi thì bản thân cũng không thể được thoải mái tự do như trước kia đâu, mà phải biết nghe lời bên nhà chồng là nhà họ Đường có biết không?”
“Cẩm Khê, con nói câu gì đi chứ!”
Cả nhà cứ tôi một câu anh một câu, tất cả đều là những lời trách móc là chính.
Đây đâu có giống cảnh tượng quay về nhà theo như cô tưởng tượng chứ, một chút cũng không hề giống tí nào.
Ngược lại tất cả mọi người đều đang chỉ tay về phía cô hết người này đến người khác chỉ trích không ngừng.
“Ai nói là tôi không đến chứ?” Một giọng nam đột nhiên từ ngoài cánh cửa truyền đến.
Đường Minh từ cổng đi vào ngược với ánh sáng làm cho ánh nắng phủ lên bộ quần áo trắng anh ta mặc trên người một vằng hào quang mềm mại rực rỡ.
Vóc dáng anh ta rất cao lớn, mỗi bước đi đều mang vẻ duyên dáng hơn người, trên khuôn mặt điển trai luôn phảng phất nét lạnh lùng trầm ngâm.
Lúc này may là anh đã quay lại kịp, người phụ nữ nhỏ bé bị bao vây ở giữa đám đông đáng thương đến mức không nói được lời nào.
“Anh… anh Đường Minh.” Tô Cảm Khê bước nhanh về phía anh ta, cô sợ người khác nghi ngờ nên vội cướp lời nói trước.
Một câu gọi “anh Đường Minh” của cô khiến cho Đường Minh lập tức mềm lòng, anh ta chỉ muốn bảo vệ cô thôi.
“Cậu Đường cuối cùng cũng đến rồi.” Những người khác nhìn thấy anh ta liền thay đổi sắc mặt, thấy trời đã tối muộn rồi bọn họ còn tưởng rằng Đường Minh sẽ không đến.
Đường Minh cau mày vì nghe thấy ban nãy bọn họ mắng Tô Cẩm Khê.
Nhớ lại lúc thương lượng chuyện kết hôn, ba mẹ của Tô Cẩm Khê thẳng thắn đưa ra các điều kiện giống như chuẩn bị bán con gái của mình đi thật vậy, bọn họ thậm chí còn không có đề nghị một điều kiện nào tốt cho đứa con gái mà mình đẻ ra.
Trong mắt của Đường Minh, bọn họ đều là một đám thị phi xấu xa vô cùng.
Tô Cẩm Khê khi gả cho anh ta cũng đã sòng phẳng nói về chuyện tiền bạc.
Nếu như không phải Tô Cẳm Khê tình nguyện không can thiệp vào tất cả mọi việc trong cuộc hôn nhân giả với anh ta thì bản thân đã không muốn dây dưa bắt kì quan hệ nào với nhà họ Tô rồi.
Về sau khi đã tiếp xúc qua lại với cô, cả hai người hòa hợp với nhau rồi, anh ta mới phát hiện Tô Cẩm Khê không hề giống với những người còn lại trong nhà, vì thế ấn tượng về cô của anh ta cũng từ từ thay đổi theo thời gian.
Ngược lại, nhà họ Tô sau khi đã nhận được 30 triệu nhân dân tệ từ anh ta thì cũng không mua cho con gái của mình một bộ quần áo tử tế, bọn họ đúng là đã bán con gái đi thật rồi.
“Tô Cẩm Khê bây giờ đã là người của nhà họ Đường rồi, về sau nếu có muốn đánh muốn mắng cô ấy thì cũng chỉ có một mình nhà họ Đường của tôi mới có tư cách thôi.” Đường Minh bảo vệ Tô Cẩm Khê đẳng sau lưng, trong lòng Tô Cầm Khê trong nháy mắt cảm thấy cực kì cảm động.
Thực ra từ bé đến lớn, địa vị của cô trong nhà họ Tô rất là thấp, thấp đến độ có cô hay không có cô cũng chẳng hề quan tâm.
Cô không biết tại sao ba mẹ chỉ yêu quý em gái, nếu như cô cãi nhau với Tô Mộng, cho dù là ai sai thì cô cũng vẫn là người ba mẹ đem ra mắng chửi đầu tiên.
Cô cố gắng học tập, suy nghĩ có phải chỉ cần bản thân xuất sắc, ưu tú thì ba mẹ sẽ yêu mến mình.
Thế nhưng nghĩ khi cô vui sướng tự hào khoe với ba mẹ phiếu điểm cao chót vót thì hai người bọn họ cũng không hề vui vẻ chút nào.
Tuy nhiên Tô Mộng lại khác, khi em gái cô đạt thành tích cao trong học tập thì bọn họ lại phần khích, thậm chí còn hò hét mở: tiệc ăn mừng chúc mừng Tô Mộng.
Từ khi còn nhỏ, cô đã có suy nghĩ rằng Tô Mộng là em gái mình, em ấy nhỏ tuổi hơn mình thế nên em ấy đáng được chiều chuộng và cưng nựng.
Tô Cẩm Khê không cảm thấy bát mãn chút nào, và cứ thế coi đó là chuyện đương nhiên trên đời.
Mối quan hệ giữa cô và ba mẹ vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, vì vậy ngay khi đỗ đại học cô đã tự thuê nhà ở ngoài dọn ra ở.
Trái tim đã bị bỏ rơi suốt thời gian qua đã được sưởi ấm bởi sự chăm sóc của Đường Minh.
Người nhà họ Tô vốn dĩ cho rằng Tô Cẩm Khê có quan hệ không tốt với Đường Minh, nhưng họ lại không ngờ rằng Đường Minh lại bảo vệ cô như thế.
“Cậu Đường, chúng tôi nào nỡ lòng mắng Tiểu Khê chứ.
Vừa nãy chúng tôi còn nghĩ cậu không đến nên mới hỏi thăm vài câu thôi.”
Mọi người ai ai cũng đều tỏ vẻ tốt bụng với Đường Minh, loại người trước sau bất nhất như này Đường Minh cũng không muốn nói nhiều làm gì.
“Chị, cuối cùng chị cũng về rồi.
Em nhớ chị lắm, em còn có biết bao nhiêu chuyện riêng tư muốn kể cho chị nghe nữa đấy.” Tô Mộng cô ta nắm lấy tay Tô Cẩm Khê rồi dùng ánh mắt thân mật nhìn cô.
Trong ấn tượng mịt mờ thì cô em gái này chưa bao giờ tỏ ra thân mật như vậy ngoại trừ lúc việc bản thân cô ta phải làm ra.
Tô Cẩm Khê bị cô ta kéo sang một bên có chút sững sờ.
Tô Mộng đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chị, anh rễ đối xử với chị thế nào?”
“Cũng tốt lắm.” Tô Cẩm