Đúng như dự đoán của Cố Nam Thương, lúc 11 giờ 40 phút một chiếc tàu chở khách từ từ đi qua.
“Thương Hải, chúng ta được cứu rồi, chúng ta thực sự được cứu rồi!”
“Ừ, chúng ta đã sống sót.
”
Đúng như dự đoán, cả hai được tàu chở khách cứu, hai người ướt sũng được đưa vào phòng khách.
Bất chấp cơ thể cô vẫn đang chảy nước, Tô Cẩm Khê nắm chặt lây tay của Cố Nam Thương.
“Thương Hải, bây giờ anh mau nói cho em biết, những lời khi nãy anh nói ở trong biển là có ý gì? Vì sao em và chú ba không có quan hệ huyết thống? Anh đang gạt em sao?”
“Tiểu Búa Tử, anh không gạt em, anh nhất định sẽ nói sự thật cho em biết, nhưng em phải đi tắm nước nóng trước đã.
Trong khoảng thời gian này nhiệt độ giảm mạnh, em vừa ngâm mình trong nước lâu như vậy, không chú ý sức khoẻ thì em sẽ bị ốm.
”
“Thương Hải, cầu xin anh, mau nói cho em biết đi!”
“Chuyện nói ra thì rất dài, vì tốt cho thân thẻ của em, em đi tắm trước đi.
”
Có Nam Thương biết cô nóng lòng, chuyện thân thế cũng không thể nói rõ trong hai ba lời được.
Anh chủ động dắt Tô Cẩm Khê vào bồn tắm đổ đầy nước nóng, “Tiểu Búa Tử, em yên tâm, mọi chuyện không tệ như em nghĩ đâu.
”
Tô Cẩm Khê nắm chặt tay Có Nam Thương, “Thương Hải, xin anh, đừng nói dối em.
”
Cố Nam Thương biết chuyện của Tư Lệ Đình đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô, thấy dáng vẻ cô bắt lực và cô đơn như vậy anh rất đau lòng.
“Tiểu Búa Tử, anh sẽ không nói dối em, nhất định sẽ không, em tắm đi.
”
Có lẽ Cố Nam Thương đã cứu cô bằng mạng sống của mình, bây giờ Tô Cẩm Khê rất ÿ lại vào Có Nam Thương.
Cô ngâm mình trong bồn tắm một lúc, khoác áo choàng tắm rồi bước ra.
Cố Nam Thương đã thay một bộ quần áo, nhờ người ta nấu cho cô một bát canh gừng.
“Cẩm nhi, mau đến đây uống chút canh gừng đi.
”
“Thương Hải, anh gọi em là gì?” Tô Cảm Khê nhận ra anh ấy đã thay đổi xưng hô.
Thương Hải đưa cho cô bát canh gừng, “Uống trước đi, làm ấm cơ thể.
”
Tô Cẩm Khê cũng ít nào hiểu được tính tình của Có Nam Thương, nếu cô không uống bát canh này thì anh sẽ không nói.
Cô ngoan ngoãn nghe lời mới là tiết kiệm thời gian nhát.
Tô Cẩm Khê ực ực mấy ngụm liền uống xong bát canh, Cố Nam Thương bảo cô ngồi lên giường, dùng khăn khô lau những giọt nước trên tóc Tô Cẩm Khê.
Hành động này nhắc nhở cô rằng trước đây khi ở nhà Tư: Lệ Đình đã làm điều này với cô, vừa nghĩ đến Tư Lệ Đình trong mắt cô hiện lên một nỗi buồn.
Nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô, Có Nam Thương chậm rãi nói: “Cẩm nhi, có lẽ em không phải họ Tô.
”
Hôm nay Tô Cẩm Khê