Nhìn thây vật nhỏ chột dạ, Tư Lệ Đình cười nhẹ, từ từ cúi xuống hai tay vòng qua bên cạnh Tô Cẩm Khê.
“Bảo bối, nói cho chú ba, em đang vẽ gì?” Anh cười xấu xa, giọng nói mê hoặc như quỷ.
Tô Cẩm Khê đối diện với đôi đồng tử xanh lam đặc biệt của anh, bắt kể lúc nào cô cũng không thể cưỡng lại ánh mắt của chú ba.
“Thật mà, em không vẽ gì đâu.
” Tô Cẩm Khê đỏ mặt.
“Thật sao?” Tư Lệ Đình hơi chạm vào má cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được tiếng thở của Tư Lệ Đình, nhịp tim của Tô Cảm Khê cũng tăng nhanh.
Đôi môi mỏng rơi trên môi, một nụ hôn nhẹ nhàng đủ để chết chìm người ta.
Cô không kìm được mà vòng tay qua cổ anh, phối hợp với anh để nụ hôn sâu hơn.
Sau một nụ hôn, cô đã bị mắc kẹt trong vòng tay anh, Tư Lệ Đình nhặt tờ giấy trắng trên bàn lên.
Tô Cẩm Khê chỉ đành chấp nhận số phận của mình.
Tư Lệ Đình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, anh cho rằng việc Tô Cẩm Khê trốn tránh hẳn không phải là chuyện tốt.
Không ngờ trên đây có một số hình vẽ rất dễ thương, hình đầu tiên là hình một người đàn ông và một người phụ nữ đang nằm trên giường.
Người đàn ông trông có vẻ thích thú, trong khi những người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bức thứ hai là tại nhà hàng, người phụ nữ ngã vào vòng tay của người đàn ông, người phụ nữ hoảng sợ, còn người đàn ông nhếch mép.
Phiên bản Q của nhân vật ở trên rất dễ thương, anh đã nhận ra ngay đó quá trình Tô Cẩm Khê và anh gặp gõ nhau.
“Tô Tô, cả buổi sáng này em ngồi vẽ cái này sao?” Cảm xúc của Tư Lệ Đình rất phức tạp.
Nhìn những hình ảnh nhảy trên giấy, anh chưa bao giờ nghĩ đến câu chuyện của hai người được vẽ trên giấy sẽ có cảm giác gì.
Vừa dễ thương vừa đầy cảm xúc.
“Em, em rảnh