“Chú ba, anh cứ yên tâm đi, Nam Cung là một tên mê tiền, trừ phi em là nhân dân tệ anh ấy mới có thể thích em.
Lần này anh ấy giúp em một chuyện, nên bọn em mới tụ hội.
Hơn nữa, nếu em không để anh ấy đến, sao có thể ép được chú ba anh? Không lẽ máy đêm này anh không nhận ra em?”
Tư Lệ Đình quệt mũi Cố Cẩm: “Em đó con nhóc học hư này, hóa ra là cố ý.
Đêm đầu tiên em xuất hiện anh đã cảm thấy rất giống em, nhưng anh thấy mắt của em có màu xanh lam.
Nếu là em, khi trở về nhất định sẽ đến tìm anh, mà rõ ràng con ngươi của em màu nâu, cho nên anh mới không dám chắc chắn.”
“Vậy tại sao anh lại kéo em đi, còn muốn bao nuôi em?”
Cố Cẩm vòng tay qua cổ anh hỏi.
“Anh cảm thấy quá giống em, nên mỗi đêm anh đều tới, có .
lẽ chỉ vì có một loại nhớ khác trong lòng.
Lúc đó anh cũng không biết có chuyện gì, thấy anh ta chạm vào em trong lòng anh hơi tức giận, anh không .
muốn những người khác chạm vào em.
Đợi khi lý trí anh quay lại anh đã mang em đi, em biết trong lòng anh vướng bận như nào không.
Rõ ràng là anh muốn chạm vào em, nhưng lý trí lại bảo đó không phải em mà là một người giống em, anh không thể làm chuyện có lỗi với em.”
Cố Cẩm nghĩ về vẻ mặt vướng bận của anh lúc đó: “Anh còn mắng em bản, chú ba, em sắp bị anh chọc tức chết.”
“Ai bảo em đeo mặt nạ chơi trò bí ẩn, còn thay đổi giọng nói, anh mới không dám chắc chắn đó là em.
Cô gái ngoan nào mà lại ăn mặc như vậy đến quán bar?”
Cố Cẩm nghiêng đầu: “Vậy chúng ta hoà nhau, em đi nấu cơm cho chú ba.”
“Ừ, anh đi tắm rửa rồi lại tới.”
Tư Lệ Đình đặt lên môi cô một nụ hôn mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Cùng Tư Lệ Đình nhận lại nhau, Cố Cẩm có tâm trạng rất tốt, cô thành thạo lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, bắt đầu rửa.
Sau khi tắm rửa xong, Tư Lệ Đình bước ra thấy Có Cảm đang bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề được buộc chặt.
Trong năm qua, mỗi khi anh về nhà muộn, anh thường nhớ lại dáng vẻ của Tô Cẩm Khê khi cô ở nhà, đặc biệt là khi cô nấu bữa tối cho anh vào tối hôm trước.
Mọi hồi ức chỉ là ảo giác, một khi ảo giác biến mát, những gì còn sót lại là một khoảng trồng vô tận.
Anh ôm lây Cổ Cẩm từ phía sau, nhiệt độ mờ nhạt còn sót lại trên tay nhắc nhở anh