Đã hơn một năm Tư Lệ Đình không đến công ty, bây giờ.
cũng chưa phải lúc xuất hiện, ngược lại anh có vẻ nhàn nhã một chút.
“Anh đưa em.
”
“Thôi, không phải anh chưa tra ra người đó sao? Bây giờ.
để người đó thả lỏng cảnh giác, anh sẽ tra ra được.
Lỡ như truyền ra tin tức anh và em gặp nhau, anh không uễ oải không phấn chắn, chắc chắn người đó sẽ bí mật hơn.
Bây giờ anh đã có manh mối, đừng để manh mối này bị gián đoạn, anh phải tìm ra người đó càng sớm càng tốt.
Cho dù không phải vì người đứng sau thì cũng phải vì em, anh đừng quên bây giờ em không phải Tô Cẩm Khê mà là Có Cảm.
Cố Cảm và Tư Lệ Đình không biết nhau, nếu em vừa về nước đã ở bên anh, chẳng phải mọi người trên thế giới đều biết em là Tô Cẩm Khê sao?”
Tư Lệ Đình biết rõ cô nói đúng, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
“Nói như vậy, anh vẫn phải duy trì hình tượng trước kia, còn phải giả vờ không quen em?”
“Đương nhiên, chú ba chịu đựng một chút, nếu không em thay đổi hình tượng, màu sắc của con ngươi, còn không phải là hoàn toàn trở thành Có Cẩm sao?”
Tư Lệ Đình gật đầu: “Trước mặt người đó chúng ta không thể ở bên nhau, sau mặt người đó không cho phép em trồn tránh anh.
”
Nhìn thấy anh trẻ con ôm mình như vậy, Cố Cẩm cười tươi như hoa: “Sao em nỡ trồn tránh anh chứ.
”
Tư Lệ Đình kéo cô hôn thật mạnh mới buông cô ra, Có Cẩm chọn một chiếc váy ren đen từ trong tủ.
Trong ưu nhã có một chút gợi cảm, khác hẳn với khí chất của Tô Cẩm Khê ngày xưa.
Thời gian thực sự có thể thay đổi một người, Cố Cẩm của ngày hôm nay giống như một viên minh châu sáng, cho dù được đặt ở đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Tô Cẩm Khê trước đây là một viên trân châu trong tay anh, mà vẻ rực rỡ của cô chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Từ tận đáy lòng, Tư Lệ Đình không muốn Tô Cẩm Khê trở thành Cố Cẩm, nhưng thời gian đã biến cô không còn là báu vật trong lòng bàn tay của anh.
Nhưng thấy cô bay bổng, cô càng thích thân phận mới này hơn, có lẽ điều đó cũng không tệ.
Cố Cẩm lưu luyến từng bước một rời khỏi Tư Lệ Đình, lần này cô không hề mắt mác khi rời đi.
Bởi vì cho dù có đợi bao lâu, Tư Lệ Đình cũng sẽ đợi cô.
Trở lại công ty, Có Cẩm bắt đầu trở nên rất bận rộn, cô đã quen với cảm giác chỉ điểm giang sơn trong văn phòng.
Ghi tên của mình vào mỗi bản hợp đồng, tên đó thể hiện quyền hạn và sự công nhận.
Mặc dù chỉ