Tô Cảm Khê từ từ đặt tay lên lưng Tư Lệ Đình, nhẹ nhàng vô vê.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.
”
“Đùng!” Một tiếng sắm khác vang lên, Tư Lệ Đình sợ đến mức chân tay luống cuống chui vào lòng Tô Cẩm Khê.
“Mẹ ơi, con sợ! Hu hu hu…”
“Đình Nhi ngoan lắm, đừng sợ, mẹ ở đây mà.
” Tô Cẩm Khê bát lực dỗ dành.
Hai tay Tư Lệ Đình ôm chặt lấy eo Tô Cẩm Khê, thân hình cường tráng run rẫy trong vòng tay gầy guộc, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng phải bật cười.
Nhưng Tô Cẩm Khê cười không nổi, cô càng cảm thấy nỗi sợ hãi của Tư Lệ Đình là phát ra từ tận đáy lòng.
Cô luôn biết nhà họ Đường có một đứa con ngoài giá thú, nhưng mẹ của đứa bé là ai thì không một người nào biết.
Có người nói rằng mẹ anh là người nước ngoài, đã qua đời từ lâu rồi.
Lại có người nói mẹ anh làm ăn bất chính, về sau muốn được gả vào nhà họ Đường nên cố tình mang thai, nhưng nhà họ Đường không chịu thừa nhận đành phải rời đi.
Thậm chí, còn có người nói rằng chính Đường lão gia đã cho bà một khoản tiền để bà cao chạy xa bay.
Nhưng bắt kể là tin đồn nào Đường lão gia đều không có xác nhận qua.
Tư Lệ Đình từ nhỏ đã rời khỏi nhà họ Đường, nếu không phải Tô Cẩm Khê tình cờ thế nào cũng vào nhà họ Đường, e rằng cả đời này cô cũng chẳng có cơ hội gặp được người chú thứ ba này.
Thời gian dần trôi, rất nhiều người từ lâu đã quên mát rằng nhà họ Đường còn có một đứa con ngoài giá thú.
Xem ra trong lòng Tư Lệ Đình ắt hẳn là có một bóng ma tâm lý, ám ảnh anh suốt quãng đường trưởng thành, cho đến giờ vẫn chưa biến mắt.
“Mẹ à, mẹ đừng rời bỏ Đình nhi nữa được không?” Tư Lệ Đình kéo nhẹ góc áo cô.
Một tia chớp chợt lóe lên trong màn đêm, Tô Cẩm Khê nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Tư Lệ Đình, anh trông giống một con thú bé nhỏ bắt lực trong đêm tối, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chú ấy chắc chắn là gặp phải chắn thương tâm lý rất lớn nên mỗi khi cảnh tượng đó tái hiện liền bị kích động.
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, một tiếng nói vọng vào: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Là giọng nói của Lâm Vận, Tô Cảm Khê định bước xuống giường ra mở cửa cho anh ta, nhưng cả người lại bị Tư Lệ Đình ôm chặt.
“Chú ây không sao, chỉ là cứ ôm tôi mãi không buông.
”
“Tô tiểu thư, mong cô nhất định phải để mắt tới cậu chủ, đừng để cậu chủ đến gần bất kỳ vũ khí sắc nhọn nào, nhất định không được!”
Tô Cẩm Khê quan sát xung quanh, trong phòng không có vật dụng nào giống dao kiếm cả, “Trong phòng không có dao đâu.
”
“Không có là tốt rồi, nhưng cô cũng cần cần thận đừng để cậu chủ tự làm mình bị thương, nhờ cô đấy, Tô tiểu thư.
”
“Được rồi.
” Tô Cẩm Khê nhìn con người vẫn đang khóa mình trong thế giới riêng kia, dường như một chút cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
“Tô tiêu thư, tôi sẽ luôn chờ ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi nhé.
”
“Ừ.
” Nghe giọng điệu của Lâm Vận, có thể thấy mỗi lần mưa đêm sắm sét Tư Lệ Đình đều như thế này.
“Tô tiểu thư, phải phiền cô trấn an cậu chủ rồi, những lúc thế này tâm trạng cậu chủ rất không ổn, cô nhất định không được để cậu ấy tự làm mình bị thương.
”
“Tự tổn thương bản thân sao?” Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông ngoan ngoãn trong lòng mình, khó lòng tưởng tượng ra cảnh Tư Lệ Đình làm vậy.
“Đúng vậy, cậu chủ có lần đã suýt mát mạng, may mà kịp thời phát hiện.
”
Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng mềm mại của Tư Lệ Đình, tưởng tượng ra cảnh chú ấy khi còn là một bé trai thì sẽ đáng yêu ngoan ngoãn thế nào.
“Mẹ sẽ không bỏ Đình nhi mà đi nữa đúng không?”
Mặc dù không biết Tư Lệ Đình vì sao lại biến thành thế này, nhưng Tô Cẩm Khê rất nhanh đã thích ứng với thận phận.
“Không đâu, Đình nhi ngoan thế này cơ mà, mẹ sẽ không đi nữa đâu.
”
“Mẹ là tốt nhất, Đình nhi thích mẹ lắm luôn.
” Tư Lệ Đình đặt một nụ hôn lên má cô.
Nụ hôn lần này khác hẳn thường ngày, cảm giác có chút ngây thơ trong sáng.
“Đình nhi à, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ được không nào?”
Tô Cẩm Khê kiên nhẫn dỗ dành.
“Không đâu, con sợ mình vừa ngủ là mẹ liền rời đi luôn.
” Tư Lệ Đình nắm chặt góc áo Tô Cẫm Khê.
Tô Câm Khê nhẹ gãi gãi mũi, “Mẹ sẽ không đi đâu, mẹ chỉ ở đây với Đình nhỉ thôi, giờ thì mình đi ngủ nhé.
”
“Thế, thế mẹ hát đi, mẹ hát ru con mới ngủ được.
” Tư Lệ Đình làm nũng, vòng tay qua ôm cổ Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê lúc này đang nhập tâm, chẳng để ý đến chuyện có nên cười nhạo người đàn ông trong lòng mình.
“Mẹ không biết hát ru, chỉ bằng mẹ kể cho Đình nhỉ nghe một câu chuyện nhé.
”
“Được ạ, con thích nhất là nghe mẹ kể chuyện đó.
” Tư Lệ Đình vùi đầu vào lòng cô.
“Đình nhi nằm xuống trước đã, rồi mẹ sẽ kể cho con ngay.
” Tô Cẩm Khê đỡ Tư Lệ Đình nằm xuống, mà ngón tay Tư Lệ Đình vẫn nắm chặt lầy góc áo cô.
“Mẹ kể đi.
”
“Ở một hành tinh ngoài không gian kia có một hoàng tử bé, bầu bạn với cậu ấy là một bông hồng nhỏ mà cậu yêu thích vô GŨÌ TQ”
Giọng của Tô Cẩm Khê rất êm ái, Tư Lệ Đình nghe một lúc liền bước vào mộng đẹp.
Mãi đến khi anh hoàn toàn say giấc, bên ngoài dù có mưa rền chớp giật thế nào cũng chẳng đánh thức được Tư Lệ Đình nữa.
“Tô tiểu thư, cậu chủ đã ngủ chưa?”
“Chú ấy ngủ rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc chú ấy thật tốt.
”
“Vậy làm phiền Tô tiểu thư rồi.
” Lâm Vận lúc này mới yên tâm tự rời đi.
Tô Cảm Khê lặng lẽ nhìn người đàn ông cường tráng trong lòng, ngoài kia chỉ cần sắm vang lên là Tư Lệ Đình sẽ vô thức dụi vào lòng cô trồn.
“Mẹ…” Tư Lệ Đình thì thầm.
“Ngoan, có mẹ đây.
”
Tô Cẩm Khê sợ rằng sau khi cô thiếp đi Tư Lệ Đình sẽ lại làm ra mấy hành động cực đoan, thế nên cô cứ mở mắt đợi cho đến bình minh,nghe tiếng gió bên ngoài lặng hơn thì mới ngủ.
Đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ của cô.
Ngày hôm sau, khi những tia nắng ấm áp tràn vào qua ô cửa số, người đàn ông đẹp trai trên giường mở mắt.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương độc nhất vô nhị của người con gái, anh nhìn thấy mình thế mà lại vùi đầu vào lòng một cô gái, hai tay vòng qua ôm eo cô, giống như thời còn bé nép vào