Anh không ở trong phòng khách, Cố Cẩm đặt máy tính xuống đi về phía phòng ngủ.
Đèn trong phòng rất tối, có tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm.
Có Cẩm thay bộ đồ ngủ thoải mái, cửa phòng tắm mở ra, một bóng người cao lớn bước ra.
Tư Lệ Đình quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, để lộ vòng eo rắn chắc, những giọt nước từ mái tóc vàng rơi xuống.
Vừa bước ra, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ bé mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đang dựa vào giường đọc sách.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cô trông dịu dàng lạ thường, mái tóc buông xoã qua vai.
Cô khẽ ngắng đầu, mỉm cười nhìn anh, nhẹ giọng gọi anh: “Chú ba.
”
Tư Lệ Đình nào còn có thể kìm lòng được, đôi chân dài của anh sải bước về phía cô.
“Chú ba… ưm…”
Có thể là vì biết ngày mai mình sẽ đi, nên tối nay Tư Lệ Đình đã đi quá mức.
Mãi đến rạng sáng, anh mới ôm cô vào lòng, tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, ánh mắt Tư Lệ Đình hiện lên vẻ đau lòng.
“Hôm nay em đừng đến công ty, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
”
Cố Cẩm lắc đầu: “Em muốn đưa anh đi.
”
Cô không nghỉ ngơi, tự tay làm bữa sáng cho Tư Lệ Đình, đưa anh ra sân bay.
Lúc chia tay, ánh mắt cô lộ rõ vẻ không nỡ: “Chú ba, em không ở cạnh anh, anh phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, đặc biệt là ngày phải ăn ba bữa.
Lúc anh quay về mà giảm mắt một cân em sẽ không tha cho anh đâu!”
Khóe miệng Tư Lệ Đình nhéch lên, anh nhẹ nhàng véo chóp mũi của cô: “Anh biết rồi, bà quản gia của anh.
”
“Chú ba…”
“Hả?” Anh dịu dàng nhìn cô.
“Quay về sớm nhé.
”
“ừ”
Anh nhẹ nhàng buông Cố Cẩm ra, mặc dù cảm thấy có chút không nỡ, nhưng anh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Suy cho cùng, đối với anh đây không phải là sinh ly tử biệt, mà cuộc chia tay hôm nay là để có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn trong tương lai.
Cố Cẩm dõi theo anh qua cửa kiểm tra an ninh.
Một tuần sẽ trôi qua nhanh chóng.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tư Lệ Đình biến mát, Có Cẳm mới đeo kính râm, quay người rời đi.
Sảnh sân bay, Đường Minh và Bạch Tiểu