“Em không tin, em biết anh đính hôn với cô ta không phải vì thích cô ta, anh chỉ muốn lợi dụng cô ta mà thôi, anh…”
Giản Vân hơi mắt kiên nhẫn, anh mắt anh ấy nhìn thấy Có Cẩm đang xem kịch.
“Vân Lê, tôi không thích Vân Phỉ, mà tôi cũng không thích cô, người tôi thích là cô ấy.”
Đột nhiên, ánh mắt anh ấy quét về phía Có Cảm, Có Cẩm giật mình, cô chỉ là một người đi ngang qua, sao lại dính lu đến cô?
“Tôi…” Ngay khi cô muốn giải thích Giản Vân đã bước tới.
Giây trước, ánh mắt anh ấy còn lạnh lùng nhìn Vân Lê, giây sau đã trở nên dịu dàng: “Tiểu Ngải, sao em lại đi lâu như vậy? Em làm anh lo lắng.”
Trong đầu Cố Cẩm như có một đàn quạ đen bay ngang qua.
Người này là một diễn viên kỳ ba.
Mình chỉ đi vệ sinh thì có gì mà phải lo lắng, không lẽ sợ.
cô bị bồn cầu hút?
Cô biết rõ anh ấy đang cố tình sử dụng mình như một lá chắn, Cố Cẩm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác, ai bảo cô cảm thấy có chút nợ Giản Vân chứ.
Cô không đẩy Giản Vân đang kéo tay cô ra, mà tự nhiên hào phóng nhìn Vân Lê.
“Vân, cô gái này là ai?”
Vân Lê bắt gặp đôi mắt xanh nhạt của cô, cô ấy thất thần một lúc.
Cô ấy biết người phụ nữ tên Tô Cẩm Khê này.
Tại quán bar, vì cô mà có người đã phá quán bar, đoạt người.
Sau đó cô và Giản Vân đã hẹn hò, cô ấy biết rõ trong lòng anh ấy có một người, chính là Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê đã chết, nhưng người phụ nữ này không biết từ đâu đến lại có gương mặt giống hệt Tô Cẩm Khê.
“Hai người…” Vân Lê nhìn hai người đang ở rất gần, giống như không tin bọn họ lại ở cùng nhau sớm như vậy.
“Cô không cần quan tâm đến chuyện của chúng tôi, Tiểu Ngải, chúng ta vào đi.”
Giản Vân vừa nói vừa định đưa Cố Cẩm đi, Vân Lê không cam lòng hét lên: “Giản Vân, anh sắp đính hôn với người khác, vậy mà bây giờ anh lại ở cùng cô ấy!”
“Vân Lê, tôi là loại người gì không phải cô đã sớm biết rồi sao, cần gì phải nói nhiều như vậy? Sau này cô đừng quấy rày đến tôi nữa.”
Cố Cẩm vẫn luôn biết Giản Vân lạnh nhạt, cô còn nhớ rõ khi còn đi học có biết bao cô gái thương nhớ theo đuổi anh ấy.
Dù là vừa đe doạ hay dụ dỗ, hay khóc đẹp như mưa, Giản Vân vẫn luôn dửng dưng từ chối.
Đôi khi Cố Cẩm cảm thấy như anh ấy