Ngay cả một người có tính tình như cô ấy cũng thấy khó chịu, tự nhiên cô ấy muốn bênh vực Có Cẩm.
Cô ấy kính cần nói với Cố Cẩm: “Cô chủ, chỗ ngồi của cô ở đây.
” Cô ấy chỉ vào chỗ Chu Lê.
Làm gì có chuyện Cố Cẩm không biết cô ấy đang nghĩ gì, cô cong môi cười: “Chỉ là bàn trang điểm thôi, ai thích thì dùng.
”
Mặc dù không nói rõ là Chu Lê sai, nhưng trong lời nói của cô đầy vẻ khinh thường.
Chu Lê và Hoa Tinh đều có một cảm giác, bọn họ tranh giành đồ vật đến mức chảy máu vỡ đầu, mà người phụ nữ trước mặt này lại khinh thường.
Chu Lê cắn môi đỏ, Cố Cẩm không trực tiếp muốn vị trí, chỉ một câu nói đã khiến cô ta nghẹn họng.
Cô ta cố tình đưa tay lên vuốt tóc, để lộ chiếc nhẫn chói lóa trên tay.
Thậm chí Mạnh Linh còn có ý lợi dụng chiếc nhẫn nói: “Cô Erlena, mong cô khi nói chuyện hãy tôn trọng hơn, chị Lê nhi là người trong lòng của Tư thiếu.
”
Không nhắc tới Tư Lệ Đình thì sẽ không sao, vừa nhắc đến Tư Lệ Đình, Cố Cẩm không thể ngồi yên.
Cô chậm rãi đi về phía Chu Lê: “Ò? Cô là người trong lòng của Tư thiếu?”
Chu Lê lại quơ tay trước mặt cô, sợ người khác sẽ không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình.
Chu Lê tỏ ra thẹn thùng nói: “Đừng nghe cô áy nói bậy, tôi nào phải người trong lòng Tư thiếu, Tư thiếu chỉ tặng tôi chiếc nhẫn này thôi.
”
“Chiếc nhẫn này trị giá một trăm triệu tệ, nào có chuyện Tư thiếu có thể tặng lung tung?” Mạnh Linh nói thêm.
Có Cẩm cười nhẹ: “Một trăm triệu tệ, vậy cô Chu nhất định phải đeo tử tế nha.
”
Chu Lê nhìn thấy cô cười ẳn ý, cô ta hoảng sợ không rõ nguyên nhân.
“Cô có ý gì?”
“Nghĩa đen, néu chiếc nhẫn đã rất đắt tiền thì đừng đeo nó lung tung, nếu không…”
“Nếu không thì sao2”
Cố Cẩm không trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu chú ba biết chiếc nhẫn mà anh dành cho cô đã rơi vào tay Chu Lê.
Hơn nữa cô ta còn quảng cáo là do anh tặng, không biết người đó sẽ chỉnh Chu Lê như thế nào.
Chính vì vậy mà cô không làm gì cả, cũng không vạch trần mà để Chu Lê tiếp tục biểu diễn.
“Cô Erlena, tôi thấy lời nói của cô có ẩn ý!”
Cố Cảm bâng quơ nhẹ nhàng nói: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô Chu một câu, gà rừng thì vẫn là gà rừng, đừng tưởng tu hú chiếm tổ thì sẽ thực sự bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
Không phải đồ của mình thì đừng chạm vào, nếu không…đến