Nhảy xong Tô Cẩm Khê bị tê chân, lúc bước bước ở cầu thang lên lầu cô không cần thận nên đã té từ trên xuống.
Lúc đó trong lòng cô nghĩ chắc lần này mình xong đời rồi, cho dù cô không chết thì cũng sẽ bị té đến mức rất khó coi.
Cứ nghĩ như vậy, mà người cô đã rơi vào lòng của một người.
Cô mở to mắt nhìn trước mặt cô là một đôi mắt lạnh lẽo, sau đó là một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Bạn không sao chứ?”
Tô Cảm Khê luôn không biết từ lúc nào mà cô đã bắt đầu yêu thằm Giản Quân, có lẽ là vào lần đó.
Hai người chỉ ôm lấy nhau một lúc, sau đó Tô Cẩm Khê từ từ rời khỏi cái ôm của cậu ấy: “Cảm ơn bạn.
” Vành tai của cô đỏ ửng.
Cảnh tượng vài năm trước lại tái hiện, phản ứng của Cố Cảm cũng giống như lúc đó.
Sau khi đã đứng vững, cô vẫn như lúc đầu đẩy anh ra: “Cảm ơn anh.
” Lời nói của cô vừa lịch sự vừa xa cách.
Điều không giống như lần trước là tim cô không còn loạn nhịp, mặt cũng không ửng đỏ.
Triệu Lạp vội vàng chạy đến dìu cô: “Cô chủ, cô không sao chứ? Vừa nãy đã dọa đến tôi rồi đó.
”
“Tôi không sao, cho dù có ngã tôi cũng sẽ không sao, chỉ là bậc cầu thang mà thôi.
” Cố Cẩm buông tay đang dìu của Triệu Lạp, cô tiếp tục tự mình đi về phía trước.
Giản Quân nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của Cố Cẩm, ánh mắt có chút phức tạp, hai tay nắm chặt.
Có Cảm bước đi rất dứt khoát, cho dù là Tô Cảm Khê hay là Cố Cẩm, thì cô và Giản Quân cũng chỉ lướt qua nhau mà thôi.
Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của một người, trong lòng cô chỉ có một người đàn ông với đôi mắt xanh thẫm đó thôi.
Sau khi chết giả, tắm chân tình của Tư Lệ Đình đã khắc sâu trong lòng cô.
Đời này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng không không phụ lòng của Tư Lệ Đình.
Còn về những người khác, nếu như ngay từ đầu đã không thể, vậy chỉ bằng tuyệt tình thì hơn.
Nam Cung Mặc nhìn thấy Cố Cẩm mang giày đề lọ hoa cẩn thận bước đến, anh ấy biết đâu là lần đầu tiên cô mang loại giày này, rất hài lòng với thái độ nghiêm túc làm việc của cô.
Anh ấy vẫy tay với cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Luôn luôn sẵn sàng.
”
*Anh rất thích thái độ làm việc này của em, nào, chúng ta chuẩn bị quay thôi, à đúng rồi, Chu Lê đâu rồi, lại không thấy cô ấy đâu hết?”
Nam Cung Mặc nhìn xung quanh một