“Tỉnh?”
Vẻ mặt bình tĩnh như vậy khiến Có Cẩm không muốn nghĩ về phương diện kia, nghĩ như vậy sẽ giống như khinh nhờn anh ấy.
Có Cẩm thờ ơ đáp lại, từ từ đứng dậy.
“Đói rồi phải không?” Giản Vân nhìn hộp thức ăn chưa mở.
trên bàn bên cạnh, rõ ràng là Có Cẩm còn chưa ăn.
Không nói thì không sao, vừa nghe thấy vậy Có Cẩm thực sự cảm thấy hơi đói.
“Ừ.
” Mới tỉnh dậy nên giọng của Có Cảm vẫn còn chút nhẹ nhàng, vừa nghe Giản Vân chỉ cảm thấy trong lòng tê dại.
Đôi mắt cô hơi mê man, bớt lạnh nhạt và trong sáng hơn trước.
Giống như một vũng nước suối trong một ngày xuân, mặt trời lấp ló nhẹ trên mặt nước và lung linh hơn.
“Chắc đồ ăn đã nguội rồi, để anh hâm nóng cho em.
”
Có Cẩm nhìn đồng hồ, chắc vẫn chưa nguội, suy nghĩ của cô nhanh chóng khôi phục lại.
Đột nhiên cô trở nên lạnh lùng như trước: “Cảm ơn, như vậy là được rồi.
”
Giản Vân bắt lấy tay Có Cẩm: “Tô Cảm Khê, đối mặt với anh em cần thiết phải lạnh nhạt như vậy sao?”
Cố Cẩm cau mày: “Anh Giản, tôi nói lại lần nữa, Tô Cẩm Khê đã chết trong biển, tôi không phải là cô ấy!”
“Cô chủ… anh Giản, hai người?”
Triệu Lạp đứng ở cửa nhìn thấy cảnh Giản Vân nắm chặt cổ tay của Cố Cẩm, không biết hai người đang nói chuyện gì, sắc mặt Giản Vân rất xấu xí.
“Không có chuyện gì, anh Giản sợ lát nữa tôi sẽ căng thẳng nên luyện trước.
”
Triệu Lạp nghe Cố Cẩm giải thích, thực sự giống như kịch bản buổi tối, nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy đến hai người, cô chủ, cô nhớ ăn cơm, sắp bắt đầu quay rồi.
”
“ừ”
Triệu Lạp xoay người bước ra ngoài, Cố Cẩm thoát khỏi tay anh ấy: “Anh Giản, tôi phải ăn cơm.
”
Con giận của Giản Vân vẫn chưa tiêu tan, nhưng anh ấy cũng không dây dưa nữa, ánh mắt anh ấy nóng bỏng nhìn Cố Cẩm bình tĩnh ăn hết bữa.
Tư thế ăn uống của Cố Cẩm không khác trước kia, chỉ có một điểm khác biệt.
Trước đây, chỉ cần anh ấy nhìn cô, nhất định cô sẽ rất ngại.
ngùng, xấu hổ không dám ăn tiếp.
Hôm nay, anh ấy gần như nhìn chằm chằm vào đôi đũa của cô, mà cô cũng không dừng lại.
Như anh đã nói,