Tô Cẩm Khê bắt gặp đôi mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người đó, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô cảm thấy bây giờ Tư Lệ Đình có thể ăn thịt cô bất cứ lúc nào.
“Dĩ nhiên là không rồi, tôi cũng đã nói chuyện với Đường Minh rồi, sẽ chọn một thời gian thích hợp, chúng tôi sẽ mượn cớ ly hôn, cho nhà họ Đường một câu trả lời.
”
“Giải thích cái gì, em chỉ cần đưa cho anh ta tắm chỉ phiếu này là được rồi.
” Tư Lệ Đình không thể hiểu tại sao Tô Cảm Khê lại làm chuyện đơn giản thành phức tạp như vậy.
“Chú ba, đột nhiên kết thúc như vậy sẽ khiến cho giám đốc Đường gặp khó khăn, tôi xin chú, chuyện này chú đừng xen vào.
”
Không ngờ lại có người dám nói với anh như vậy, sắc mặt Tư Lệ Đình rất khó coi.
Lúc này Tô Cầm Khê cũng nhận ra, tuy anh đã cứu cô, nhưng cuối cùng thì anh cũng là một người đàn ông độc tài.
Giọng nói cô lập tức mềm nhữn: “Chú ba, tôi đói quá…”
Nghe cô kêu đói, Tư Lệ Đình mới bưng cháo qua: “Bây giờ em chỉ có thể ăn những món lỏng thôi.
”
“Có ăn là được rồi, tôi không kén chọn, cho tôi đi, tôi đói đến điên rồi.
” Tô Cảm Khê đưa tay cầm cái chén.
Tư Lệ Đình múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng mình: “Há miệng ra”
“Tôi tự ăn được… Đừng…” Tô Cảm Khê còn chưa dút lời đã bị Tư Lệ Đình chặn miệng lại.
Đôi môi lạnh lẽo chạm vào nhau, đôi mắt cô mở to, trong đầu cô đêm đó hiện lên ngọn lửa nóng bỏng, bầu không khí lập tức trở nên mơ hồ.
Tư Lệ Đình cạy môi cô ra, Tô Cảm Khê bị ép nuốt cháo xuống.
Mãi cho đến khi anh rời khỏi, trên mặt cô vẫn còn đỏ bừng.
“Em muốn tôi dùng miệng hay dùng tay?” Tư Lệ Đình nhướng mày nhìn cô.
Tô Cẩm Khê không dám nói anh để mình tự ăn, cô ngoan ngoãn cắn cái muỗng ăn đút.
Cái muỗng lướt qua đầu lưỡi khiến cô nhớ đến sự chạm vào đầu lưỡi của anh, mặt cô đỏ bừng.
Tư Lệ Đình đút cháo cho cô xong, cần thận lau miệng cho cô, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày tới em phải nằm viện, bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe đi.
”
“Cảm ơn chú đã cứu tôi.
”
Nếu cảm thấy mắc nợ tôi thì mau khỏe đi.
”
Tô Cẩm Khê gật đầu: “Tôi mời chú ăn cơm có được không?”
“Được, nhưng người quyết định ăn gì là tôi, em không được từ chối.
” Tư Lệ Đình trầm ngâm.
Tô Cẩm Khê suy nghĩ không biết anh nói như vậy là có ý gì?
“Được, chú ba, tôi mệt rồi…”
“Ngủ đi.
” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
“Ông chủ, thời gian không còn sớm, tôi đã mời bảo vệ, anh có thể về nhà nghỉ ngơi một chút.
” Lâm Vận xuất hiện đúng lúc.
“Không cần, đem quần áo của tôi và cô ấy đến đây, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
”
“Được.
”
Mặc dù không bằng dãy phòng điều dưỡng cao cấp ở bệnh viện tư nhân nhưng vẫn khá tốt, Tư Lệ Đình lo lắng việc chuyển viện sẽ chạm vào vết thương của cô, đêm nay tạm ở lại đây nghỉ ngơi.
Rửa mặt một chút, Tư Lệ Đình nằm bên cạnh Tô Cẩm Khê.
Anh ôm cô cần thận, sợ chạm vào vết thương.
Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô khiến anh đi vào giấc ngủ, có cô ở bên cạnh anh ngủ rất say, cũng không gặp ác mộng.
Sáng hôm sau khi Tô Cảm Khê tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy gương mặt tuần tú của anh.
Sao lại có người đẹp như vậy chứ! Tư Lệ Đình ngủ rất say, cô có thể quan sát anh một cách tỉ mi.
Người đàn ông này có sống mũi cao, lông mi dày và dài, đôi môi rất đẹp, mái tóc vàng tự nhiên xõa trên trán.
Mẹ anh nhất định rất đẹp nên mới sinh ra được một người đẹp như vậy.
Tô Cẩm Khê lấy điện thoại trên tủ đầu giường, điện thoại đã tắt máy từ lâu, cô thử mở một chút.
Điện thoại vừa mới mở lên đã có vô số thông báo, tất cả đều là Đường Minh gọi cho cô.
Trong đó còn có hai tin nhắn: “Cảm Khê, em có sao không?”
“Em về nhà đi.
”
Tuy số chữ trong mỗi tin không nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh ta, hôm qua