Cô gái này cũng thẳng thắn quá đi, bản thân cô ấy vẫn còn là một cô gái chưa trải chuyện giường chiều!
Nam Cung Mặc che đầu, nếu như một năm nhất chắc chắn cô sẽ rất ngượng ngùng khi nói ra những lời như thế này, nhà họ Cố là nơi nào, sao lại khiến cho Cố Cẩm trở nên như bây giờ.
“Em muốn nói giúp cho anh ta?”
“Em nói rồi, em không quan tâm đến chuyện của anh ấy, anh ấy muốn một đứa con, đâu phải anh không biết tình hình hiện tại của em.
” Cố Cảm thở dài một tiếng.
“Cũng phải, em mà tốt nhất vẫn nên đừng có con.
” Nam Cung Mặc không biết nhớ đến chuyện gì mà cười nhẹ một tiếng.
“Chuyện này em đã kêu người đi xử lý rồi, anh không cần lo lắng, em có cách lo liệu riêng của mình.
”
“Em biết em có cách xử lý, chỉ là…” Nam Cung Mặc dừng lại không nói tiếp.
Bây giờ Triệu Lạp mới cảm thấy thế giới của hai người này bản thân cô ấy không thể chen vào, người đàn ông mà cô chủ thích là ai nhỉ?
“Anh đã tìm người huấn luyện ngựa cho em rồi, luyện một lát em sẽ quen thôi.
”
“Ừ”
Vẻ mặt Cố Cẩm vô cùng bình thản, quay phim thì quay phim, cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, nhưng trong lòng cô lại có chút bắt an.
Cô rất hy vọng chú Ba sẽ vì quá bận rộn mà không chú ý đến những tin tức báo lá cải này, nhưng ở một mặt khác cô lại cả thấy không thể nào.
Chuyện Chu Lê lần trước Tư Lệ Đình vì bận rộn mà sơ ý không để ý đến, anh là người đàn ông sẽ không lập lại sai lầm lần thứ hai.
E rằng sau này anh sẽ vô cùng chú ý đến cuộc sống của cô, đã hơn một tiếng đồng hồ, chuyện nên đọc anh cũng đã đọc được rôi.
Cố Cẩm nhìn điện thoại của mình, không có điện thoại gọi đến cũng không có tin nhắc.
Dự cảm một trận phong ba bão táp sắp ập đến, Có Cẩm chỉ có thể âm thằm hy vọng anh đang họp không đọc được tin tức đó.
Tầng trên cùng tòa nhà Đề Hoàng.
Tư Lệ Đình mặt bộ âu phục phẳng phiu chắp tay sau lưng đứng trước cửa số sát đất.
Anh lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, anh có cuộc họp, mới ra mười phút trước lúc Có Cẩm biết.
Còn chưa kịp ăn buồi trưa, anh vốn muốn để cơ thể mệt mỏi của mình