Nếu như Tô Cẩm Khe chưa chết vậy tại sao một năm nay không ở bên cạnh Tư Lệ Đình? Trong lòng Mễ Nhược vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Nếu như ngày trước Có Cẩm sẽ có chút căng thẳng, thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này.
Có Cẩm cũng lo lắng nếu như Tư Lệ Đình còn đang giận cô không thừa nhận cô thì phải làm sao đây?
Suy cho cùng từ lúc cô bước vào đây đến giờ sắc mặt Tư Lệ Đình vẫn chưa có thay đổi nào đặc biệt.
Hai người phụ nữ cùng nhìn về phía Tư Lệ Đình, Mễ Nhược nhìn thấy Tư Lệ Đình lề mề không trả lời, cảm thầy bản thân đã có hy vọng.
“Tư Đình, anh không thích cô ta có phải không?” Cô ta hỏi với vẻ cầu khẩn.
Tư Lệ Đình nhìn Cố Cẩm, vẻ mặt Cố Cẩm hết sức bình tĩnh, chỉ có khi nhìn vào đôi mắt mới thấy được một chút dao động của cô.
Cô cũng lo lắng sao?
Anh ôm chặt lấy eo của Có Cẩm, hôn đáp lại cô một cách mãnh liệt.
Nụ hôn lần này mãnh liệt hơn nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy của Cố Cẩm rất nhiều, dường như bên cạnh anh không hề có Mễ Nhược.
Anh mãnh liệt chiếm lấy môi của Cố Cẩm, dường như muốn nuốt sạch lấy cô.
Cô vậy mà lại dám!
Anh rắt ít khi thô bạo với cô thế này, cho dù ngoài mặt Tư Lệ Đình rất lạnh lùng, nhưng anh luôn rất mực dịu dàng với Cố Cảm.
Cho dù là ở trên giường anh cũng sợ làm cô đau.
Nếu như ngày trước anh hôn cô dịu dàng bao nhiêu, thì bây giờ lại mãnh liệt bấy nhiêu.
Cố Cẩm bị anh hôn đến đôi môi đau nhứt, đây không phải là hôn mà là cắn.
Cô biết Tư Lệ Đình đang tức giận trong lòng, nên cô không nói câu nào chịu đựng sự trừng phạt của anh.
Nhưng nụ