Nhưng dù buốt đến tim cô cũng không dám thả lỏng, cô sợ mình vừa thả lỏng sẽ bị văng ra khỏi ngựa.
Ở đây đất đá gồ ghề, nếu bị văng mạnh ra không chết thì cũng bị thương nặng.
Cô chỉ có thể tiếp tục ở trên yên ngựa, chờ thời cơ đến.
Người của đoàn làm phim vì chuyện ngựa nổi điên mà đã nháo nhào cả lên, Nam Cung lập tức đuổi theo, những người khác hoảng loạn không thôi.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
*Đạo diễn không có ở đây, chúng ta nên làm gì đây?”
“Sao con ngựa öó lại nổi điên vậy?”
“Ai biết được chứ, nhìn đạo diễn Nam Cung lo lắng cho cô Erlena như thế, nếu như cô Erlena xảy ra chuyện gì thì phải tính làm sao đây?”
Hoa Tình cũng tỏ vẻ lo lắng: “Trời ơi, nguy hiểm quá đi, hy vọng cô ấy sẽ không xảy chuyện gì.
”
Lam Nguyệt không nói gì, chỉ nhếch môi cười một cái, tốt nhất cô trở thành kẻ tàn tật luôn đi.
Ngựa đã chạy rất xa, tay của Có Cẩm rướm máu, đau đến mức cô đã tê dại với cơn đau rồi.
Cô cảm thấy bản thân sắp không còn sức lực nữa, nếu như thả cho người tiếp tục phóng điên cuồng theo ngựa như thế này cô sẽ bị văng ra mắt.
“Cố Cẩm, phía trước làm vùng đất trống, em nghĩ cách nhảy xuống đi!”
Sau lưng vang lên tiếng của Nam Cung Mặc, Cố Cẩm vừa quay đầu đã nhìn thấy anh ta, Nam Cung Mặc bạt mạng đuổi theo, nhưng vẫn cách xa cô cả một đoạn.
Ngựa đã chạy ra khỏi rừng cây, một vùng đắt trống dần hiện ra trước mắt.
Bởi vì cô đã chạy đến đường lớn, nên con đường trước mắt thật sự rất rộng rãi!
Những chiếc xe trên đường lớn nhìn thấy một cô gái mặc trang phục cổ đại đang phi ngựa nước đại đến: “Trời ạ…
đang quay phim sao? Sao lại không có máy quay chứ.
”
“Thời đại này mà còn có người cưỡi ngựa hả, có phải là người trong rừng ra không vậy?”
“Wou, đẹp quá đi!”
Thậm chí có người còn thò đầu ra khỏi cửa kính: “Người đẹp, em cưỡi ngựa đi chơi hả?”
Sắc mặt Cố Cẩm đã bị ngựa làm cho trắng bệch, những người này bị ngốc hả! Không tháy cô đang rất khó khăn saol Mọi người đều cầm điện thoại quay lại tới tấp, Có Cẩm cưỡi trên con ngựa đang nổi điên ở đường