Cơ thể vốn đã yếu ót lại bị Ninh Nhụy ném đi, Tô Cẩm Khê đập xuống giường, động tới vết thương, đau tới suýt chút nữa thì bật khóc.
Cô không phải một người yếu đuối, nhưng lại là một người rất Sợ đau.
Đường Minh thấy trong mắt cô có hơi nước, vết thương bị có chỗ bị rách ra chảy máu, liền bước nhanh tới chỗ Tô Cẩm Khê.
“Cẫm Khê, cô không sao chứ?”
“Đường, Đường tổng, miệng vết thương của tôi hình như bị nứt ra rồi.
” Tô Cẩm Khê cúi đầu nhìn thấy thấy vết máu trên quần áo, có chút sốt ruột.
Đường Minh vội vàng bắm chuông, Bạch Tiểu Vũ nhận ra mọi chuyện không như mình nghĩ, Tô Câm Khê thực sự bị bệnh.
“Minh, thật xin lỗi, em, em tới gặp cô ấy, chính cô ấy đã xúc phạm em, em chỉ là…”
Lúc này bạch Tiểu Vũ vội vàng bù đắp tổn hại, ai biết Đường Minh lại tới nhanh như vậy, lại để anh ta bắt gặp.
“Tôi tin vào mắt mình.
” Đường Minh chỉ nhìn thấy Ninh Nhụy và Bạch Tiểu Vũ đang điên cuồng đánh Tô Cẩm Khê.
Dù Tô Cẩm khê có nói gì đi nữa, hiện giờ cô ấy là một bệnh nhân, cô ấy đáng bị đánh như vậy sao?
“Minh, anh nghe em giải thích, mọi chuyện không như anh nghĩ, là cô ấy mắng em trước, nói em là tiểu tam, cô ta mới là Đường Phu nhân thực sự, Tiểu Nhụy có thể làm chứng cho „ em.
Nếu là lúc trước Đường Minh khẳng định sẽ bảo vệ Bạch Tiểu Vũ, bây giờ Bạch Tiểu Vũ lải nhải trước mặt hắn khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Đây là bệnh viện, làm loạn cái gì? Em về trước đi.
”
“Minh…” Bạch Tiểu Vũ vừa mở miệng muốn nói gì đó, Ninh Nhụy thấy Đường Minh tức giận liền nhanh chóng kéo cô ta đi.
Y tá vội vã chạy đến, nhìn thấy vết thương của Tô Cẩm khê giật mình “Gia đình xảy ra chuyện chuyện gì vậy? Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật ngày hôm qua, phải chăm sóc thật tốt, sao lại thành ra như vậy.
”
Đường Minh bị y tá trưởng nói đến sững người, rõ ràng là vị y tá trưởng bốn mươi tuổi này không nhận ra anh.
Lúc này, anh không có thời gian quan tâm tới chuyện này, Tô Cẩm khê tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn, vành mắt đỏ hoe, dáng vẻ nhỏ bé kia đáng thương như vậy.
Y tá trưởng vội vàng đưa Tô Cẩm Khê đẩy tới phòng phẫu thuật khử trùng một lần nữa, khâu lại vết thương, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất phiền toái.
Đường Minh theo xe rời đi, Tô Cảm Khê thấy ánh mắt lo lắng của anh, bất đắc dĩ cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ là khâu lại thôi, không có gì to tát.
”
Lúc này, cô ấy vẫn an ủi mình, Đường Minh so sánh một chút, nếu là Bạch Tiểu Vũ vô tình bị gai hoa đâm vào ngón út một cái liền náo loạn cả lên.
Tô Cẩm khê giống như cỏ dại mọc giữa hoang mạc, mặc cho gió thổi mưa rơi, còn Bạch Tiểu Vũ là loại hoa trong nhà không chịu nổi một chút mưa gió.
Xét về thân phận rõ ràng Tô cẩm Khê là con gái lớn nhà họ Tô, còn Bạch Tiểu Vũ lại sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn.
Về chuyện lần trước, Tô Cẩm Khê không giải thích một lời, nếu so tính tình của hai người, Đường Minh tuyệt đối sẽ không tin Tô Cẩm Tây sẽ mắng Bạch Tiểu Vũ.
Nếu cô ấy thực sự có tâm tư đối với mình, cô nhiều lần có cơ hội thân cận với mình như vậy nhưng chẳng những không sáp lại ngược lại lại khắp nơi xa lánh mình.
Cô nhắc đi nhắc lại với mình là sợ Bạch tiểu thư hiểu lầm, Đường Minh nghĩ lại lúc trước nhìn thấy bộ dạng xấu hỗ của cô trong nhà hàng, trên người cô còn có cả vết cà phê, chẳng lẽ.
.
Trong mắt thoáng qua một chút ý tứ, xem ra Bạch Tiểu Vũ đã làm không ít chuyện sau lưng hắn.
Đường Minh cũng không phải kẻ ngốc, nhiều chuyện nếu hắn nghĩ một chút liền biết đã xảy ra những gì, nhìn Tô Cẳm Khê uất ức nhưng không nói một lời, trong mắt hiện một tia xót xa.
“Cô sẽ không có chuyện gì đâu.
” Cổ họng Đường Minh có chút thắt lại.
Tô Cẩm Khê khẽ cười, như thể những bông hoa mỏng manh tàn tạ sau cơn mưa vẫn cô gắng nở rộ.
“Ừm, chỉ là một tiểu phẫu, sẽ không có chuyện gì,”
Hắn lái xe tới nhà hàng, điều tra máy giám sát thời gian đụng