“Hả?” Có Cẩm của bây giờ cũng rất mắc cỡ.
“Gọi một tiếng anh nghe nào.
” Tư Lệ Đình vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh thích nhất là sau mỗi lần ân ái anh vuốt ve an ủi cô như thế này.
“Ông… xã.
” Giọng của Cố Cẩm vô cùng nhỏ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rất xấu hồ.
“Bảo bối của anh, giọng em nhỏ quá anh không nghe thấy, gọi lại một lần nữa nào.
” Anh ghé vào cô nói một cách thân mật.
Giọng nói tràn sức háp dẫn của anh làm cho cả người Cố Cảm bỗng chốc trở nên mềm yếu, cô đã không còn sức kháng cự với người đàn ông này.
*Ông xã.
” Có Cẩm đỏ mặt gọi một tiếng.
“Em thật sự gọi anh như thế trong quá khứ sao? Sao em lại cảm thấy lạ lẫm thế này?” Cô thì thầm tự hỏi.
Tư Lệ Đình được hời lại tiếp tục gạt cô: “Đương nhiên rồi, tại bây giờ em mắt ký ức mà thôi, bà xã yêu dấu của anh, gọi thêm một tiếng nữa nào, đừng dừng lại đó.
”
Theo ánh đèn bên ngoài, Cố Cẩm nhìn một bên mặt lờ mờ của anh, không có chút gì là đáng tin cậy cả.
Nhưng chạm phải ánh mắt nồng nàn của anh, cô gọi anh một tiếng đầy yêu thương: “Ông xã.
”
*Tô Tô, bảo bối của anh.
” Tư Lệ Đình lại kích động thêm lần nữa, anh lật người đè xuống dưới người mình.
Nếu như biết hai tiếng ông xã này lại khơi gợi dục vọng trong anh, nói thế nào Có Cẩm cũng sẽ không gọi.
Cơ thể Tư Lệ Đình rất nóng, nóng đến mức dường như sắp thiêu đốt cô.
“Ông xã, đừng mà.
” Cô nhận lúc Tư Lệ Đình kết thúc vội vàng xin anh.
Bên tai cô chỉ vọng lại tiếng cười nhẹ của Tư Lệ Đình: “Bà xã yêu dấu, em thật hiền.
”
*Ư?” Cố Cảm không hiểu anh đang nói gì.
“Chắc em mệt rồi, mau ngủ đi.
”
*…” Cô vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi, dựa vào lòng ngực anh cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Cố Cảm bị tiếng ồn đánh thức, bên ngoài vẫn còn đang mưa, trời vô cùng âm u.
Có Cẩm cổ họng khô rát, tối qua cô rên rỉ cả một đêm làm sao không khô rát được?
Người đang ôm cô cơ thể còn nóng hơn cả hôm qua.
Cố Cẩm mở to mắt đầy đầy Tư Lệ Đình: “Ông xã…”
Tư Lệ Đình không