Cô năm bên cạnh Tư Lệ Đình, vừa mới năm lên giường Tư Lệ Đình đã ôm chặt cô vào lòng.
*Tô Tô, anh thật sự rất mệt, có lẽ giấc ngủ này anh sẽ ngủ rất lâu, lúc anh ngủ em đừng bỏ anh đi có được không?”
Giọng nói thì thầm của Tư Lệ Đình vang bên tai cô, khiến cô càng thêm thương anh.
“Chú Ba, em sẽ không bỏ anh đi đâu.
”
*Ngoan lắm.
” Tư Lệ Đình hôn lên má cô một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ được ôm Cố Cẩm đã giúp anh không còn suy nghĩ lo lắng nhiều như trước, nên anh đã ngủ một giấc rất lâu.
Mãi đến khi trời tối anh mới tỉnh giấc, với một người ham công tiếc việc như anh được ngủ một giấc mười mấy tiếng đồ hồ là điều vô cùng thoải mái.
Vừa thức dậy anh đã rờ sang người bên cạnh, lòng bàn tay của anh chạm vào da thịt mềm mại của cô: “Tô Tô.
“Chú Ba, em đây.
” Cố Cẩm đáp lại với giọng dịu dàng làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tư Lệ Đình dụi vào cổ cô một cách thân mật: “Tô Tô, may mà em vẫn ở đây.
”
“Em đã nói em sẽ không bỏ anh đi mà.
”
“Vậy còn Nam Cung Huân thì sai?” Tư Lệ Đình hỏi, anh nhìn trời bên ngoài, từ tôi qua đến hôm nay đã được một ngày.
Có lẽ Nam Cung Huân đã biết tin Có Cẩm mắt tích, chắc chắn cũng đang điên cuồng tìm cô.
*Tạm thời em vẫn không biết ông ngoại đã nói như thế nào với anh ta, nhưng em chắc chắn sẽ không đồng ý.
”
*Có câu này của em đã đủ rồi, nghỉ ngơi một ngày nên anh cũng đã khỏe hơn rất nhiều, anh đi tắm một cái rồi chúng ăn tối nha.
”
“Vâng.
” Cố Cẩm rất nghe lời anh, vì vốn cô đã nợ anh, cô chỉ hy vọng sau này có thể thoải mái sống qua ngày như thế này.
Nam Cung Huân cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, anh ta thật sự đã đụng tay đụng chân vào điện thoại của Cố Cẩm.
Không những có thể giám sát nhật ký cuộc gọi của cô, mà còn có cả hệ thống định vị.
Điện thoại cho thấy cả ngày nay cô đều ở trong khách sạn, cho dù trước đó cô vất