“Tuần trăng mật.
”
Cố Cẩm nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ đã là mười hai giờ.
”
“Em đã từng thử qua nói đi du lịch là đi luôn chưa?” Tư Lệ Đình hỏi.
“Chưa ạ.
”
Nhớ tới trước đây Tư Lệ Đình đã lên kế hoạch nhiều như: vậy, chuẩn bị kỹ lưỡng về các điểm tham quan trên nhiều quốc gia, anh đã dành ra một tháng để chuẩn bị cho Tô Cảm Khê.
Ai biết rằng sự thay đổi đột ngột đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của anh, kế hoạch dù có hoàn hảo đến đâu cũng không thể theo kịp sự thay đổi.
“Vậy em có sẵn lòng nói đi du lịch là đi luôn với anh không? Bà Tư!” Tư Lệ Đình đưa tay về phía Có Cẩm.
Cố Cẩm đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, trên khoé miệng cô nở nụ cười rạng rỡ.
Giờ phút này, thứ cô đang băn khoăn không phải là thân phận chết tiệt gia chủ của nhà họ Cố, cũng không phải nhớ bao nhiêu lời thoại, càng không phải là đối phó với đám người Hoa Tỉnh.
Cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, một người phụ nữ nhỏ bé yêu Tư Lệ Đình.
Cô đặt tay lên lòng bàn tay rộng lớn của anh: “Vâng, anh Tư của em…”
Cả hai chưa bàn bạc trước, cũng không có kế hoạch gì, Tư Lệ Đình dùng tốc độ nhanh nhát có thể quyết định lên máy bay ra nước ngoài.
Ngay cả Lâm Quân cũng không biết anh đã rời đi.
Máy bay đã cất cánh, trong màn đêm rộng lớn xẹt qua một dấu vệt.
“Em không hỏi anh sẽ đi đâu đâu à?” Bản thân Tư Lệ Đình cũng chưa từng nghĩ có ngày mình lại làm ra chuyện như thế này.
Cố Cẩm nhẹ nhàng vùi đầu vào vai anh dịu dàng nói: “Chỉ cần ở bên anh đi đâu cũng được, anh Tư, ông xã thân yêu của em.
”
Không ai đoán được chuyện Tư Lệ Đình và Có Cẩm nói đi là đi ngay.
Khi Lâm Quân đến tìm người, Tư Lệ Đình và Có Cẩm đã ở Bail.
“Cậu chủ, anh rời đi không một tiếng động?” Lâm Quân thật không biết nói gì.
Lúc trước cho dù Tư Lệ Đình đi đâu đều sẽ do Lâm Quân sắp xếp, ai biết rằng lần này cả hai đã buông thả đi chơi.
“Chuyện của công ty tạm thời giao cho cậu.
Những ngày này cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng đừng quấy rày tôi.
”
“Cậu chủ… anh thật buông thả.
” Lâm Quân bắt lực nói.
“Lễ ra tôi nên sớm buông thả một lần.
” Tư Lệ Đình cúp điện thoại, việc đầu tiên làm