Cuộc chiến giữa anh và Nam Cung Huân đã âm thầm bắt đầu, vốn anh cho rằng Nam Cung Huân sẽ gây rắc rồi với nhà họ Có, điều đó sẽ khơi dậy lòng căm phẫn của Cố Cảm.
Ai mà biết được người đó không hề tiết lộ sự việc, giữ hình ảnh trong lòng Cố Cẩm.
Mặc dù bây giờ Cố Cẩm thích anh, nhưng khó có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ mình vì lợi ích của gia đình và công ty.
Năm đó Tư Lệ Đình khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng chưa từng sợ hãi thứ gì, cùng lắm là anh mắt tất cả rơi vào kết cục nợ nàn chồng chất mà thôi.
Nhưng Cố Cẩm là ngoại lệ duy nhất, anh có thể mát tắt cả, nhưng không thể để mắt cô.
Để giữ được Cố Cẩm, bây giờ anh chỉ đành phải dùng khổ nhục kế.
Tư Lệ Đình cười bất lực, anh không ngờ có ngày mình lại dùng thủ đoạn như vậy, nhưng ai bảo Có Cảm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh như vậy.
Có Cẩm đỡ anh lên giường: “Chú ba, anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cháo cho anh.
”
“Để bọn họ làm, việc em phải làm là ở cùng anh, Tô Tô, em lấy thuốc chữa bệnh dạ dày giúp anh.
”
“Anh để nó ở đâu?”
“Trong ngăn kéo đằng kia.
”
Có Cẩm vội vàng mở ngăn kéo, bên trong thật sự có hai lọ thuốc nhỏ.
Bên cạnh còn có một tập tranh hình vẽ một cặp chibi đáng yêu, chibi nữ e thẹn tựa vào vòng tay của chibi nam.
Đôi mắt xanh lam của chibi nam nhìn người trong vòng tay mình, chỉ trong một bức tranh có thể thấy được sự ngọt ngào của hai người.
Đột nhiên Cố Cảm cảm thấy hai người này giống cô và Tư Lệ Đình.
“Chú ba, em có thể xem qua cái này được không?” Cố Cẩm cầm tập tranh.
“Đương nhiên là được, vốn thứ đó là do em vẽ mà.
” Tư Lệ Đình yếu ớt đáp.
Cố Cẩm cầm thuốc và tập tranh, lấy thuốc cho Tư Lệ Đình, được Tư Lệ Đình kéo vào lòng anh.
Cô lật tập tranh, hiện ra dáng vẻ rối như tơ vò của cô, trong đầu cô nghĩ đến ba nghìn vạn và nhà họ Tô.
Sau khi lật thêm vài trang, Cố Cẩm sửng sót: “Không lẽ em vẽ là câu chuyện của chúng ta?”
“Ừ”
Có Cẩm đã nghe về phiên bản quá khứ từ Giản Vân và Tư Lệ Đình, nhưng