Nếu làm hư hỏng hình ảnh, công ty chúng tôi có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng và vẫn có quyền yêu cầu bồi thường, bên chấm dứt là bên chúng tôi, trong hợp đồng có ghi rõ ràng.
Chuyện này ầm ï đến mức dư luận xôn xao, mà hình ảnh do công ty đã dày công gây dựng cho cô đã hoàn toàn sụp đỗ.
Niệm tình về những tình cảm trước đây của mọi người, chúng tôi chỉ đề nghị chấm dứt hợp đồng mà không yêu cô cầu bồi thường, đối với cô đó không phải là một chuyện xâu.
”
Đây có lẽ là chuyện hoạ vô đơn chí, vẻ mặt Hoa Tinh u ám như tro tàn, sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty thì cô ta phải làm sao? Đó là hoàn toàn kết thúc.
“Vương tổng, cầu xin anh, anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.
Khi tình cảnh hỗn loạn này đi xuống, tôi nhất định sẽ đóng thêm phim kiếm lợi nhuận cho công ty.
”
“Cô Hoa, trong hoàn cảnh hiện tại của cô, chỉ cần tẩy trắng thôi cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi.
Cô nghĩ việc công ty đầu tư một số tiền lớn như vậy vào một nữ nghệ sĩ có tiếng xấu hay để tạo ra một vài ngôi sao hạng nhất khác phù hợp cái nào có lợi hơn?”
Hoa Tinh lắc đầu liên tục: “Tôi, tôi sẽ kiếm nhiều tiền hơn bọn họ, Vương tổng, anh hãy tin tôi.
”
“Tin cô? Cô Hoa, những lời này cô nên nói với Đường tổng thì hơn.
Chắm dứt hợp đồng là ý của anh ấy.
”
“Là anh ta…” Hoa Tinh suy sụp lùi lại mấy bước, chuyện cô ta lo lắng nhát đã xảy ra.
“Tôi đi tìm anh ta.
” Hoa Tinh cầm hợp đồng đến phòng làm việc của Đường Nhược, cô ta thật sự không ngờ người đó sẽ tuyệt tình như vậy.
Người ta nói một ngày là vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi, mình và anh ta đã là vợ chồng mấy năm, anh ta nhất định phải tuyệt tình với mình như vậy sao?
Dường như cô thư ký đã sớm biết cô ta sẽ đến nên đã chuẩn bị trước: “Thưa bà, Đường tổng đang đợi bà ở trong phòng làm việc.
”
Hoa Tinh cầm hợp đồng, từng bước đi vào phòng làm việc mà lòng nặng trïu như xuống mò.
Cô ta rất sợ Đường Nhược, ngay từ đầu cô ta đã sợ, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy ghế da chậm rãi xoay lại, trong mắt xuất hiện gương mặt quen thuộc.
Hoa Tinh mắp máy môi: “Đường… tổng.
” Cô ta của bây giờ hèn mòn chỉ có thể gọi anh ta như vậy.
Đường Nhược lạnh lùng liếc cô ta, nhàn nhạt nói: “Qua đây.
”
Hoa Tinh vừa đi một bước, ánh mắt người đó đã tối sầm lại: “Ai bảo cô đi qua?”
Hoa Tỉnh chịu nhục quỳ xuống, bò từng bước từng bước đến bên người Đường Nhược, Đường Nhược