Đến cả khi trên đường đến sân bay anh cũng vẫn không ngừng căn dặn Cố Cầm, Cố Cầm cũng chỉ biết khẽ nở một nụ cười tươi trên khóe miệng.
“Anh, anh cứ yên tâm đi, em thực sự đâu phải một đứa nhỏ đâu, những việc này em đều hiểu mà.”
“Hiểu rồi là tốt, anh đã bỏ lỡ em trong khoảng thời gian em còn nhỏ, bây giờ anh luôn muốn bù đắp cho em, Có Cầm, em không bao giờ phải sợ hết vì em còn có một người anh mà “Vâng ạ, thưa anh.” Cố Cằm ôm thật chặt lấy Có Nam Thương, đây chính là tình cảm gắn bó ruột thịt.
Chỉ trong vòng một ngày mà hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô đã cất bước ra đi.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên đường, người người đi lại nườm nượp.
Tư Lệ Đình còn chưa tới nước Mĩ, còn chưa đến một ngày trời mà trong lòng cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Bình thường cô đã quen với việc anh dính lấy cô rồi, đột nhiên bây giờ lại thiếu đi một bờ ngực ấm áp có thể nương tựa vào nên Có Cẩm cảm tháy sau lưng cô rất lạnh lẽo.
Trở về căn hộ của mình, vừa mới xuống xe thì cô đã nhìn thầy Nam Cung Huân đứng ở bên cạnh xe.
Anh ta đứng dựa vào trước của xe, một tay đút túi quần, một tay đang kẹp một điều thuốc.
Thấy Cố Cầm xuát hiện, anh ta đã dụi điều thuốc trong tay đi.
Cố Cầm không thể ngờ rằng cô sẽ gặp anh ta ở đây, mà chắc hẳn là anh ta biết Tư Lệ Đình đi rồi nên mới đến đây.
Biết rằng anh ta đã ra tay với công ty của Tư Lệ Đình nên Cố Cẩm cũng không khách khí như trước đây nữa.
“Nam Cung tiên sinh, muộn thế này rồi anh còn có chuyện gì à?” Cố Cảm lạnh lùng hỏi.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng đã từng cứu cô, cô không định mời tôi vào uống ly phê đấy chứ?”
“Thật xin lỗi, đêm hôm khuya khoát, một nam một nữ ở trong một phòng bạn trai tôi biết được sẽ không vui.” Có Cảm cũng không sợ đắc tội với anh ta, từ chối một cách thẳng thừng đây lạnh lùng.”
Đối với Nam Cung Huân, cô cũng không được xem là quá hiểu biết, ai mà biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì chứ.
“Yên tâm, tôi cũng chẳng thèm làm những trò bẩn thỉu đó với cô đâu, nếu thật sự muốn làm thì tôi đã làm từ lâu rồi, sẽ chẳng phải đợi đến bây giờ, tôi đến đây là vì có chuyện muốn nói với cô.”
Có Cẩm nhìn anh ta với ánh mắt nửa tin nửa ngờ: “Nhưng tôi chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Nếu tôi nói tôi đến vì dự án mà cô đang sắp đặt thì sao?”
Cố Cẩm nhướng mày, dự án mà cô đang lên kế hoạch mới có một chút manh mối, vẫn chưa hoàn thành một trăm phần trăm, vẫn còn có rất nhiều chỉ tiết cần cân nhắc.
Cái tên Nam Cung Huân này sao có thể nắm bắt tin tức nhanh như vậy nhỉ? Chính mình còn chưa thông báo ra ngoài, tin tức của anh ta đến từ đâu chứ?
“Trong tay tôi có rất nhiều dự án, không